Kiếp duyên – Phiên ngoại 4 (Thượng)

Kiếp duyên – Phiên ngoại

Cái thượng và hạ này là tác giả chia chứ không phải bạn chia đâu nghen ^^

Phiên ngoại tứ – Mẫu tử liên tâm (Thượng)

Mở mắt ra, ngơ ngác nhìn nóc giường, Lưu Thiên Tứ mệt mỏi lật người. Ưm, Thiên Thiên đã dậy rồi, Thiên Thiên đâu? Ưm… Đau đau. Nuốt một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lưu Thiên Tứ nhíu lại, sờ lên chỗ cổ họng, hắn há há mồm: “Thiên Thiên…” Ở đây đau đau.

“Tiểu vương gia?” Người hầu chờ bên ngoài nghe được động tĩnh trong phòng, hô bên ngoài.

“Đau đau…” Theo động tác nói chuyện, cổ họng Lưu Thiên Tứ càng đau đớn, khuôn mặt hắn có đỏ ửng không bình thường. Không chỉ có cổ họng đau đau, trên người cũng đang đau đau.

“Tiểu vương gia? Tiểu nhân vào đây.” Người hầu cẩn thận đi đến.

Lưu Thiên Tứ vừa nhìn thấy hắn, trong ánh mắt lập tức trào ra một dòng nước: “Đau đau, Thiên Thiên…”

Người hầu vừa nhìn, sợ hãi, vội vàng nói: “Tiểu nhân đi gọi lâu chủ, tiểu vương gia ngài chờ.” Người hầu chạy, lúc ra ngoài còn kêu người mau mau vào trong cung truyền thái y, hắn nhìn ra sắc mặt của tiểu vương gia không thích hợp.

Lưu Thiên Tứ không chờ lâu lắm, rất nhanh, bên ngoài liền truyền đến tiếng bước chân vội vội vàng vàng, khi hắn nhìn thấy người tiến vào hắn vươn hai tay: “Thiên Thiên…”

“Dụ Đầu, xảy ra chuyện gì?” Úy Thiên khẩn trương ngồi xuống bên giường, cầm hai tay Lưu Thiên Tứ. Vừa cầm, trong lòng hắn thịch một tiếng, tay Lưu Thiên Tứ rất nóng, sau đó hắn liền nghe Lưu Thiên Tứ rất khó chịu nói: “Đau đau.”

“Đau chỗ nào?” Úy Thiên sờ sờ trán Lưu Thiên Tứ, chân mày nhíu chặt.

Mà thanh âm Lưu Thiên Tứ càng khàn hơn, hắn nắm tay Úy Thiên đặt vào trên cổ mình, khẽ kêu: “Đau đau, Dụ Đầu đau đau.”

“Dụ Đầu ngoan, đừng nói chuyện.” Úy Thiên hôn hôn cái miệng nhỏ nhắn của Lưu Thiên Tứ, trấn an hắn, lại kéo chăn qua, nhất định là đêm qua ăn nhiều thịt dê, đều do y.

“Thiên Thiên, ôm một cái.” Lưu Thiên Tứ thân thể không thoải mái, cổ họng lại đau đặc biệt cần sự an ủi của Thiên Thiên.

Úy Thiên để cho hắn gối cánh tay trái của mình, ôm hắn cả người cả chăn, nhẹ giọng dỗ: “Thiên Thiên ôm Dụ Đầu, Dụ Đầu đừng nói chuyện, uống nước trước có được không?”

“Ưm…” Lưu Thiên Tứ kề sát Úy Thiên, khẽ gật đầu một cái. Lập tức có người hầu bưng tới trà nóng, Úy Thiên sau khi thổi ấm cho Lưu Thiên Tứ uống. Cổ họng đau, Lưu Thiên Tứ uống hai ngụm lại không muốn uống nữa, trong mắt to rướm đầy nước mắt.

Úy Thiên thổi nhẹ hắn: “Vù vù, vù vù, không đau, không đau. Dụ Đầu ngoan, Dụ Đầu uống nước mới không đau, Dụ Đầu ngoan nhất.”

“Ngoan…” Được Thiên Thiên nói ngoan, Lưu Thiên Tứ cố nén đau đớn của cổ họng uống từng ngụm nước trà. Thế nhưng cổ họng thật sự là quá đau đớn, hắn uống xong trà nước mắt cũng rơi xuống.

Úy Thiên đau lòng, lau nước mắt của Lưu Thiên Tứ, hôn hôn mắt hắn, miệng y không ngừng trấn an: “Có Thiên Thiên, Dụ Đầu không sợ, thái y lập tức sẽ tới, sau khi cho thái y xem thử sẽ không đau đớn nữa.”

“Ôm…”

“Được, Thiên Thiên ôm.”

Úy Thiên cởi giày lên giường, Lưu Thiên Tứ lập tức lui vào trong ngực y, hắn trên người từng trận lạnh run cần ấm áp của Thiên Thiên.

Đợi hơn một khắc đồng hồ, bên ngoài truyền đến thanh âm, người chưa tới tiếng tới trước.

“Dụ Đầu, có chuyện gì?”

Theo mấy tiếng hỏi lo lắng, Bạch Tang Vận, Lưu Hoài Diệp, Lam Khuyết Dương, Lưu Vận Tranh, Bạch Hãn Triệt, phàm là người ở trong cung cơ hồ đều tới. Thái y cùng đi theo bọn họ nhanh chóng đi vào bên giường, mở hòm thuốc.

“Phụ thân… Phụ…”

Vừa nghe thanh âm Lưu Thiên Tứ cũng khàn, mọi người đồng thời mở miệng: “Dụ Đầu đừng nói chuyện, để cho thái y nhìn một cái, không sợ.”

“Đau đau…”

“Vù vù… Đau đau bay đi, đau đau bay đi.”

Mọi người tụ lại bên giường thổi thổi, lúc này thái y mở miệng hỏi: “Tiểu vương gia là đau chỗ nào?”

“Cổ họng Dụ Đầu đau, mà còn phát sốt.” Úy Thiên lập tức đáp, “Tối hôm qua chúng ta ăn thịt dê, hắn còn uống một chút rượu.”

Bạch Tang Vận sờ nhi tử nói: “Có lẽ là tối hôm qua ăn nhiều đồ nóng, nhiệt chạy đến cổ họng, sau đó lại làm cho phát sốt.”

Thái y lấy thẻ trúc ra, dỗ dành nói với Lưu Thiên Tứ: “Tiểu vương gia, ngài há miệng, hạ quan xem thử cổ họng cho ngài.”

“Đau đau.” Lưu Thiên Tứ quay đầu, chôn đầu trong lòng Úy Thiên, hắn không thích thái y.

“Dụ Đầu ngoan, sau khi cho thái y xem thử mới có thể biết làm sao con hết đau.” Bạch Tang Vận ngồi xuống trên ghế bên giường, nhẹ nhàng nâng đầu nhi tử lên.

“Đau đau, không xem.” Lưu Thiên Tứ không muốn hợp tác.

“Dụ Đầu ngoan, Dụ Đầu dũng cảm nhất, cho thái y xem thử. Cổ họng Dụ Đầu đau thì không thể ăn quýt, cũng không thể đi ra ngoài chơi, càng không thể đi ngủ trong rừng.” Úy Thiên sờ vành tai nhỏ của hắn dỗ, sau đó nhẹ nhàng nắm cằm hắn. Lưu Thiên Tứ nghe Úy Thiên nói nhất từ từ há miệng ra.

Tay kia của Úy Thiên che mắt Lưu Thiên Tứ, liếc mắt nhìn thái y một cái. Thái y lập tức đặt thẻ trúc vào trong miệng Lưu Thiên Tứ, đè đầu lưỡi hắn xuống.

“Ưm…”

“Dụ Đầu không sợ, lập tức là được rồi.”

Động tác của thái y rất lưu loát, chỉ nhìn mấy lần liền lấy thẻ trúc ra. Sau đó hắn sờ lên mạch của Lưu Thiên Tứ, sau khi dò xét, hắn thu tay đứng dậy cung kính nói với đám người Bạch Tang Vận: “Hồi bẩm quốc công, thái hoàng, vương gia, hoàng thượng, hầu gia, thời gian này kinh thành hai tháng liền đều không có mưa, tiểu vương gia sợ là vốn có chút nhiệt, lại ăn thịt dê uống rượu, nhiệt này liền xông lên. Chỉ cần cổ họng không đau, sốt của tiểu vương gia sẽ lui xuống. Vừa rồi khi thần tra mạch phát hiện tiểu vương gia có chút tích thực, thần kê hai phương thuốc cho tiểu vương gia, trừ một chút nhiệt bên trong cho tiểu vương gia, lại kê mấy loại thuốc trị cổ họng, mấy ngày nữa sẽ không sao.”

“Quả thật chỉ là nhiệt?” Lưu Hoài Diệp, Lam Khuyết Dương cùng Lưu Vận Tranh vẫn lo lắng.

“Đúng vậy, thời gian này trời quá khô, không ít người cũng đau cổ họng. Còn thỉnh quốc công, thái hoàng, vương gia, hoàng thượng cùng hầu gia cũng phải chú ý uống nhiều nước, ăn nhiều thức ăn thanh đạm, kỵ rượu kỵ dầu mỡ, để tránh khỏi bị nhiệt.”

“Vậy ngươi đi kê phương thuốc đi.” Lưu Vận Tranh hạ lệnh, thái y lập tức khom người lui xuống đi viết phương thuốc. Bạch Hãn Triệt không yên lòng để cho người khác đi làm, tự mình theo ra.

“Phụ thân… Đau đau… Lạnh lạnh…”

Bạch Tang Vận yêu thương nắm tay nhi tử, trấn an nói: “Dụ Đầu không sợ, uống thuốc đau đau cũng không còn.”

“Thổi thổi…”

Lập tức, đám người lớn đều thổi cổ Lưu Thiên Tứ, Lưu Thiên Tứ vốn vì đau đau mà muốn khóc nở nụ cười hạnh phúc.

………

“Thái tử điện hạ, vừa rồi ngoài cung gửi thư, nói tiểu vương gia bị bệnh. Quốc công đại nhân, thái hoàng, vương gia, hoàng thượng cùng hầu gia đều đã qua.”

Lưu Thao mới từ ngoài cung trở lại còn chưa kịp về Đông cung, liền được người báo rằng tiểu hoàng thúc bị bệnh. Hắn vừa nghe, chân mày hơi nhíu, hỏi: “Có nói là bệnh gì?”

“Hình như là tiểu vương gia đau chỗ nào. Người báo tin rất gấp, nô tài cũng không rõ lắm. Thái y đã qua.”

“Đã bao lâu?”

“Một canh giờ trước.”

“Bảo vương gia có biết?”

“Quốc công đại nhân nói tạm thời đừng nói cho Bảo vương gia, chúng nô tài không có lắm miệng.”

“Bản cung biết.”

Nhìn nhìn sắc trời, bước chân đi về phía trước của Lưu Thao thay đổi, đi hướng ngoài cung. Gió hôm nay quá lớn, vẫn là đừng cho Bảo nhi biết tiểu hoàng thúc bị bệnh.

“Đừng cho Bảo vương gia biết bản cung đã trở lại, cái gì cũng đừng nói, chờ bản cung trở về.”

“Nô tài đã biết.”

Lên ngựa vội vã xuất cung, Lưu Thao chạy thẳng tới tổng phủ Bán Nguyệt lâu tại kinh thành.

………

“Khụ khụ…” Úy Bảo Nhi đang tập viết ho khan mấy tiếng, Tiểu Đậu Tử nô tài thiếp thân của bé vội vàng tiến lên rót một chén trà nóng cho bé.

“Chủ tử, ngài viết hơn một canh giờ rồi, nghỉ ngơi một lát đi.”

“Chữ ca ca dễ xem.” Úy Bảo Nhi buông bút lông, cầm lấy chén trà uống mấy ngụm trà nhuận nhuận cổ họng vừa khô vừa ngứa, đợi cổ họng không còn khó chịu nữa, bé lại cầm lấy bút tiếp tục viết.

“Chủ tử, chữ ngài đã rất giống thái tử điện hạ.” Tiểu Đậu Tử đương nhiên hiểu rõ chủ tử vì sao mỗi ngày luyện chữ dụng tâm như thế.

“Không được.” Úy Bảo Nhi nghiêm túc đồ theo chữ của ca ca, bé đã chín tuổi so sánh với những đứa nhỏ khác có chút yên tĩnh quá mức. Bé không có phu tử chuyên môn dạy bé đọc sách tập viết, lão sư duy nhất của bé chính là ca ca của bé Lưu Thao.

Đối với chuyện này, mấy vị lão nhân gia trong cung từng đi tìm Lưu Thao mấy lần, đều bị hắn bác lại. Cha ruột của Úy Bảo Nhi Úy Thiên chưa từng có một lời nào với chuyện này, mà phụ thân ruột của bé Lưu Thiên Tứ lại càng không có lời gì, hắn rất cao hứng Bảo nhi thân thiết với Thao nhi.

Thấy chủ tử không có ý tứ dừng bút, Tiểu Đậu Tử hơi lo lắng nói: “Chủ tử, thái tử điện hạ nói ngài một ngày tối đa luyện chữ một canh giờ là đủ rồi, hôm nay qua rồi.” Vạn nhất làm mệt chủ tử, thái tử điện hạ nhất định sẽ lột da hắn!

Úy Bảo Nhi vừa muốn nói chuyện, cổ họng bỗng nhiên khó chịu một trận, bé ho khan, mực nước trên bút lông vì bé ho mà tung tóe trên giấy Tuyên Thành.

“Chủ tử! Ngài có chuyện gì?”

Một tiếng ho này của bé hù chết Tiểu Đậu Tử, vừa châm trà cho bé, vừa đấm lưng cho bé.

Lắc lắc đầu, Úy Bảo Nhi đặt bút xuống, trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt mang theo nghiêm túc không hợp với tuổi của bé. Lúc không cười, trên người Úy Bảo Nhi sẽ mang theo một tầng lạnh lùng làm người ta khó mà tới gần.

“Tiểu Đậu Tử…” Vừa mở miệng, Úy Bảo Nhi sửng sốt, Tiểu Đậu Tử cũng sửng sốt.

“Chủ tử, giọng nói của ngài sao khàn vậy? Nô tài, nô tài đi gọi thái y!” Tiểu Đậu Tử nói xong xoay người chạy đi.

Một tay bám Tiểu Đậu Tử, Úy Bảo Nhi hắng hắng giọng nói tựa như ngậm hạt cát, nói: “Đừng đi. Hoàng gia gia cùng hoàng bá sẽ lo lắng, ca ca cũng thế, cha cùng phụ thân cũng thế. Ta chỉ khát thôi.”

“Vậy nô tài rót nước cho ngài.” Tiểu Đậu Tử lại vội vàng rót đầy trà.

Cầm lấy chén trà, Úy Bảo Nhi nói: “Tiểu Đậu Tử, ngươi đi ra ngoài đi, ta muốn chuyên tâm luyện chữ.”

“Chủ tử, nô tài phải ở cùng ngài, nô tài không đi.” Tiểu Đậu Tử không yên lòng, nhìn mấy giọt mực nước trên giấy Tuyên Thành kia, hắn càng nơm nớp lo lắng.

“Nhưng ngươi sẽ quấy rầy ta.” Cổ họng thật khó chịu, muốn ho.

“Nô tài nhất định lặng lẽ, tuyệt đối không quấy rầy chủ tử. Chủ tử, ngài trước tiên nghỉ ngơi một chút đi, nửa ngày còn chưa có qua đâu, ngài nếu không chờ ngủ trưa thức dậy lại luyên chữ.” Tiểu Đậu Tử nhân cơ hội nói.

Úy Bảo Nhi lại lắc lắc đầu: “Ta còn chưa có viết xong đâu. Ngươi không nên quấy rầy ta, ta muốn chuyên tâm luyện chữ.”

Tiểu Đậu Tử khóc lóc thảm thiết nói: “A, vậy, vậy nô tài ở chỗ này trông ngài, ngài luyện một lát nữa. Nhưng mà chủ tử, nô tài sợ đau, ngài luyện một nén nhang nữa liền nghỉ ngơi, nếu không nô tài nhất định sẽ bị thái tử điện hạ đánh bằng roi, chủ tử ngài thương xót đi.”

“Ừm…”

Úy Bảo Nhi buông chén trà, thay đổi tờ giấy Tuyên Thành, không có đáp ứng, cũng không có không đáp ứng. Bé còn chưa có luyện tốt tên của ca ca đâu.

………

“Đắng, đắng, không uống, không uống…”

Trên giường, Lưu Thiên Tứ ôm chặt Úy Thiên lắc đầu liên tục. Sau khi thái y kê phương thuốc Bạch Hãn Triệt tự mình đi phối thuốc, còn tự mình sắc, nhưng Lưu Thiên Tứ luôn luôn không thích uống thuốc lại chết sống không chịu uống thuốc.

“Dụ Đầu ngoan, Dụ Đầu ngoan nhất.”

“Dụ Đầu, thuốc này không đắng, Triệt ca ca cho mật ong, Dụ Đầu nếm thử.”

“Đắng… Không uống, không uống… Khụ khụ khụ…”

“Dụ Đầu phải nghe lời, Dụ Đầu không phải đáp ứng phụ thân phải nghe lời sao? Dụ Đầu không uống thuốc cũng sẽ không khỏi, cổ họng không khỏi sẽ không thể đi ra ngoài, không thể vào cung xem bảo bảo.”

“Đắng…”

“Dụ Đầu ngoan, phụ hoàng nếm rồi, một chút cũng không đắng.”

“Dụ Đầu dũng cảm nhất, Dụ Đầu trước uống thuốc, phụ vương lát nữa mang Dụ Đầu đi bay bay.”

“Đắng…”

“Dụ Đầu, không uống thuốc đại ca sẽ ăn Dụ Đầu đấy.”

“Không ăn không ăn… Đắng…”

Người một phòng sử dụng hết thủ đoạn dỗ tiểu tổ tông uống thuốc, mặc dù Lưu Thiên Tứ đã làm phụ thân chín năm, mặc dù hắn năm nay đã sắp hai mươi sáu, nhưng đây với hắn mà nói đều vô dụng, hắn vĩnh viễn đều là đứa nhỏ chỉ biết là thuốc rất đắng.

“Tiểu hoàng thúc không muốn tiến cung cùng chơi trốn trốn với Bảo nhi sao? Tiểu hoàng thúc không uống thuốc thì không thể chơi trốn trốn với Bảo nhi.” Lưu Thao cũng nén quyết tâm tới khuyên, Lưu Tích Tứ cùng Lam Vận Vanh tới sau cũng gia nhập đội ngũ khuyên bảo. Mà Lưu Thiên Tứ của chúng ta lại che miệng không ngừng lắc đầu, hắn ngửi thấy được thuốc thuốc đắng đắng.

Dỗ ra sao cũng vô dụng, Úy Thiên hạ ngoan tâm, vươn tay: “Cha, người đưa thuốc cho con.” Bạch Tang Vận đưa chén thuốc cho hắn.

Một ngụm rót nước thuốc vào trong miệng mình, Úy Thiên nâng cằm Lưu Thiên Tứ lên, kéo tay hắn xuống, cạy mở miệng hắn cúi đầu hôn lên.

“Ô ô…”

Đầu Lưu Thiên Tứ nước thuốc tiến vào trong miệng bị Úy Thiên đè xuống, cho hắn uống là Thiên Thiên, hắn chỉ giãy giụa một cái thì ngừng động tác, mắt nai lại bởi vì ủy khuất mà đỏ hồng. Có chút ít nước thuốc chảy ra theo khóe miệng của hắn, Bạch Tang Vận lập tức lau đi.

Sau khi Úy Thiên xác định Lưu Thiên Tứ nuốt xuống toàn bộ nước thuốc hắn mới thối lui, kết quả Lưu Thiên Tứ lúc này liền khóc rống lên. Úy Thiên ôm hắn vỗ nhẹ, thấp giọng nói: “Thiên Thiên hư, nhưng Thiên Thiên không thể nhìn Dụ Đầu đau.”

Hắn nắm tay Lưu Thiên Tứ lên đánh vào người mình, Lưu Thiên Tứ dùng sức rút tay ra khóc ôm lấy Úy Thiên: “Thiên Thiên không đánh… Khụ khụ… Không đánh, Dụ Đầu…”

“Được, Thiên Thiên không đánh, Dụ Đầu không khóc. Dụ Đầu ngoan, uống thuốc sẽ không đau nữa. Thiên Thiên bồi Dụ Đầu cùng uống thuốc, bồi Dụ Đầu cùng đắng đắng, cùng đau đau.”

“Không uống, không đắng đắng, không đau đau… Khụ khụ khụ…” Không phải là bởi vì ủy khuất mà khóc, mà là bởi vì đau lòng.

Bạch Hãn Triệt nhét miếng mứt hoa quả vào trong miệng Lưu Thiên Tứ, dụ dỗ nói: “Dụ Đầu ăn ngọt ngọt, không đắng, không đắng.”

“Thiên Thiên…” Ngửa đầu, muốn đem ngọt ngọt trong miệng cho Thiên Thiên.

Bạch Hãn Triệt lập tức đưa mứt hoa quả tới, Úy Thiên cầm lấy một miếng bỏ vào trong miệng, lau nước mắt của Lưu Thiên Tứ: “Thiên Thiên cũng không đắng, Thiên Thiên cùng Dụ Đầu ngọt.”

“Thiên Thiên… Không đắng đắng… Không đau đau…” Tiếng khóc của Lưu Thiên Tứ nhỏ đi, ôm chặt Úy Thiên.

Bạch Tang Vận nhân cơ hội nói: “Dụ Đầu không muốn Thiên Thiên cùng đắng với con, thì tự mình uống thuốc, nếu không Thiên Thiên phải đắng cùng Dụ Đầu.”

Giữa Thiên Thiên và đắng đắng, Lưu Thiên Tứ rất dễ dàng lựa chọn. Hắn nặng nề gật đầu hai cái, thanh âm bởi vì cổ họng mà khàn khàn khác thường nói: “Dụ Đầu ngoan, Dụ Đầu đắng đắng, Thiên Thiên không đắng đắng.”

“Được, Dụ Đầu thật ngoan, Dụ Đầu dũng cảm nhất.” Đám người Bạch Tang Vận tức khắc yên lòng, chỉ cần Lưu Thiên Tứ có thể ngoan ngoãn uống thuốc, cổ họng không mấy ngày sẽ tốt.

Nhìn tiểu hoàng thúc rúc vào trong lòng Úy Thiên, nhìn tình yêu tiểu hoàng thúc không giữ lại chút nào với Úy Thiên, Lưu Thao đột nhiên sinh ra một cỗ hâm mộ không hiểu với Úy Thiên. Trên đời này liệu có thể có một người giống như tiểu hoàng thúc toàn tâm toàn ý không giữ lại chút nào mà yêu hắn hay không. Sau đó hắn lại liếc nhìn hoàng gia gia, liếc nhìn phụ thân cùng phụ hoàng và phụ vương, hắn muốn lập tức trở về Đông cung ôm Bảo nhi của hắn một cái.

Lưu Thiên Tứ uống thuốc khóc nửa ngày, cuối cùng trong khẽ lay động của Úy Thiên đã ngủ. Hắn vừa thiếp đi Bạch Tang Vận liền nhỏ giọng nói: “Mang Dụ Đầu tiến cung đi, nó ở trong cung chúng ta mới có thể yên tâm.”

Úy Thiên trả lời: “Dụ Đầu vừa khóc đến toát mồ hôi, chờ mồ hôi hắn khô con ôm hắn ra.”

“Được.”

Kế tiếp là chuyện chuẩn bị hồi cung. Bên ngoài gió thật to, kinh thành năm nay mùa đông cũng lạnh hơn trước. Suy nghĩ đến thân thể của Bạch Tang Vận, Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương trước bồi hắn hồi cung. Lưu Vận Tranh cũng về theo, trong ngự thư phòng còn chờ một đám đại thần. Sau đó Úy Thiên lại khuyên Lam Vận Vanh đi, cuối năm, Vận phường sẽ có rất nhiều việc bận, mang Dụ Đầu tiến cung một mình hắn là được.

Bạch Hãn Triệt cùng Lưu Thao lưu lại, Bạch Hãn Triệt là chung quy không yên lòng, muốn theo; Lưu Thao là muốn xác định bệnh tình của tiểu hoàng thúc có nghiêm trọng hay không, như vậy hắn mới dễ nói với Bảo nhi chuyện tiểu hoàng thúc sinh bệnh. Kết quả sau khi mồ hôi Lưu Thiên Tứ khô bụng lại đau, thuốc thái y kê có hiệu quả. Chờ bụng Lưu Thiên Tứ cuối cùng dễ chịu một chút, cũng đã qua giờ ăn cơm trưa. Bạch Hãn Triệt cùng Lưu Thao liền đơn giản lưu lại ăn cơm trưa, sau đó khi Lưu Thiên Tứ lại ngủ, cùng Úy Thiên dẫn hắn tiến cung.

Advertisement

2 bình luận về “Kiếp duyên – Phiên ngoại 4 (Thượng)

  1. tem, tem
    đúng là phụ tử liên tâm nha, cha ốm con cũng ốm luôn. hai bảo bối của hoàng gia bị ốm, chắc là phải gà bay chó sủa vài hôm chứ ít

    Thích

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s