Nay tớ sẽ làm bài tổng kết các thể loại thẻ hoàn tiền mà tớ đã sử dụng cho mọi người tham khảo nha
Đặc biệt là các thẻ này hoàn được cho dù bạn chi tiêu không nhiều nữa á :D
Tớ sẽ liệt kê theo thứ tự hoàn nhiều hơn trước nhóe
Bạn muốn tớ làm gì trước?
Bạn có biết tớ có một cái lịch bất thành văn khi đăng nội dung trong blog không ^^
Lịch này đơn giản lắm
1. 1 hoặc 2 chương ngôn tình
2. 1 hoặc 2 chương đam mỹ
3. Nội dung bất kỳ khác 2 nội dung trên (1 hoặc 2 bài)
Từ trước tới giờ thì tớ toàn chọn việc làm ở cái số 3 theo ý thích, hoặc đơn giản hơn là làm cái nào dễ nhứt :P Thế nên thành ra có nhiều dự án thuộc cái số 3 bị tớ bỏ rơi hơi bị lâu luôn >.<
Thế nên từ giờ tớ sẽ trao cho các bạn, những người đọc của blog tớ quyết định cái các bạn muốn xem, tức là muốn tớ làm trước khi đến bước số 3 phía trên. 1 đợt poll sẽ được mở cho tới thời điểm tớ xong chương đam mỹ thứ 1 hoặc thứ 2 (tùy đợt đó tớ đăng mấy chương đam mỹ). Sau đấy tớ sẽ mở đợt mới. Và nội dung được vote nhiều nhất trong đợt đó sẽ được tớ thực hiện. Nếu nhiều phương án có cùng số vote thì tớ sẽ tự chọn 1 trong số đó. Trong trường hợp không có ai quan tâm đến poll thì tớ lại tiếp tục làm theo ý mình như trước thoai, há há XD~
Bình chọn đợt 2023/05/08 là Tùy cậu, muốn làm cái nào trước cũng được
Mở poll đợt mới
Thanh hoan độ (cha và con gái, niên đại H) – Đến chương 328
| Tên gốc | 清欢度(父女,年代H) |
| Hán Việt | Thanh hoan độ (phụ nữ, niên đại H) |
| Tác giả | Ôn Cửu |
| Thể loại | Ngôn tình, niên đại, sắc, cấm luyến |
Tiếp tục đọc “Thanh hoan độ (cha và con gái, niên đại H) – Đến chương 328”
Trích hạnh (cha và con gái niên đại) – Convert
|
![]() |
Tiếp tục đọc “Trích hạnh (cha và con gái niên đại) – Convert”
Tiểu thư Hắc Lan – Chương 1
Kindaichi Kousuke
- Tác giả: Yokomizo Seishi
- Chuyển ngữ: Yappa
- Mục lục
Hê lô mọi người, lâu lắm mình mới quay lại dịch tiếp series này đây. Phần này là một truyện có độ dài vừa phải, chỉ có 5 chương thôi nhoe.
Chương 1 – Quầy hàng số 15
Khi có điều gì đó kỳ lạ xảy ra, dường như mọi thứ đều ăn khớp để dẫn đến điều đó.
Ngay cả vụ việc diễn ra tại quầy hàng số 15 tầng ba cửa hàng bách hóa Ebisuya, nếu người phụ trách tầng ba vẫn là Miyatake Kinji như trước, chắc chắn đã không dẫn đến kết cục kinh hoàng như vậy.
Tuy nhiên, người phụ trách Miyatake vì lý do nào đó, đã bị sa thải khoảng một tuần trước, Sawai Keikichi người phụ trách tầng ba mới nhậm chức, vừa mới được điều chuyển từ chi nhánh Osaka tới, vẫn chưa hiểu rõ những cái tinh tế và phức tạp tại trụ sở chính. Đã vậy, thật không may đúng lúc oái oăm, nhân viên bán hàng kỳ cựu tại quầy hàng số 15 là Isono Aki, đáng tiếc lúc đó lại rời khỏi quầy.
Ngay trước khi xảy ra vụ việc, tầm bốn giờ rưỡi chiều, Isono Aki quay lại nói với người mới là Fushimi Junko,
“Fushimi ơi, nhờ em… trông chỗ này một lúc nhé. Chị đi một lát…”
Má cô ấy đỏ bừng, tỏ vẻ ngại ngùng.
“Ồ, chị sao vậy?… À, lại bị phải không?”
Cô gái trẻ Junko ngây thơ mở to mắt.
“Ừ…”
Aki, có biệt danh là cô gái hoa cúc vạn thọ, khẽ ửng hồng gò má xinh đẹp.
“Phiền thật đấy, thế này đáng ra chị nên xin nghỉ phép sinh lý thì hơn… nhưng chị lại nghĩ còn hai, ba ngày nữa cơ. Tháng này lại đến hơi sớm.”
Cô cụp hàng mi dài và thì thầm.
Ở cửa hàng, cô ấy là nhân viên kỳ cựu hơn Junko rất nhiều, cũng lớn hơn tầm bảy tuổi, nhưng Junko vẫn rất vui vì cô không hề tỏ vẻ đàn chị chút nào.
Junko hoạt bát nói,
“Vâng, được mà, chị đi đi. Chỗ này giao cho em. Không sao đâu. Có gì không hiểu em sẽ hỏi anh phụ trách.”
“Vậy,… nhờ em nhé.”
Isono Aki rời khỏi quầy hàng số 15, chạy bước nhỏ băng qua phía sau quầy hàng bên cạnh. Quầy hàng bên cạnh bán trang phục nữ. Ma-nơ-canh mặc trang phục nữ may đo hoặc may sẵn đứng lố nhố trong khu vực quầy hàng lờ mờ. Nhà vệ sinh cho nhân viên, khác với nhà vệ sinh cho khách, được đặt phía sau quầy bán trang phục nữ, nơi khuất tầm nhìn khách hàng.
Lúc đó tầng ba cực kỳ vắng vẻ. Vốn dĩ cửa hàng bách hóa Ebisuya này là một tòa nhà bảy tầng, trước chiến tranh từng có lượng khách hàng cố định, tuy không quá phô trương, nhưng bù lại đây là một cửa hàng nổi tiếng với phương thức kinh doanh vững chắc. Tuy nhiên, sau chiến tranh thì các cửa hàng bách hóa nào cũng vậy, do hàng hóa để bán không còn nhiều, nên từ tầng bốn trở lên được cho thuê làm văn phòng hoặc sân khấu, còn khu bán hàng thì chỉ còn đến tầng ba. Tầng ba đó chủ yếu là các quầy hàng khá vắng khách, chẳng hạn như quầy trang sức và đá quý, quầy trang phục nữ, quầy nhạc cụ, quầy nội thất phương Tây, vì lúc đó tầm bốn rưỡi, gần giờ đóng cửa, nên khách hàng cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Lúc đó tầm giữa tháng 11, nên dù mới bốn rưỡi cũng đã chập choạng tối, tầng ba vốn ít khách lại càng vắng vẻ, cái lạnh se se thấm vào da thịt.
Phụ nữ khổ vì cái chuyện này thật. – Fushimi Junko bị bỏ lại một mình tại quầy hàng số 15 vẫn tựa vào máy tính tiền, ngẩn ngơ nghĩ như thế. Cô mới mười tám tuổi, và vẫn còn là người mới toanh vừa vào cửa hàng tầm mười ngày trước. Trước đó cô vẫn đang đi học tại trường nữ sinh, nhưng vì hoàn cảnh gia đình nên đột ngột nghỉ học, đến đây làm việc, nên đây là lần đầu tiên cô đi làm.
Ban đầu cô đã nghĩ, làm nhân viên bán hàng ở cửa hàng bách hóa thì chắc cũng chẳng có gì…, nhưng khi thật sự bắt tay vào công việc, cô mới nhận ra không phải vậy, dạo gần đây Junko dần nhận ra đây cũng là một công việc khá là vất vả. Đầu tiên, trong hoàn cảnh hệ thống sưởi hiện đang ngừng hoạt động, từ thắt lưng trở xuống lạnh buốt đến mức không chịu nổi. Hơn nữa do tính chất của quầy hàng số 15, khách hàng không nhiều lắm, điều này khiến cô gái trẻ Junko cảm thấy bất mãn. Thế nhưng, những vị khách hiếm hoi đó lại toàn là các quý bà hoặc tiểu thư kiêu căng, khó chiều, khiến đây trở thành nơi vất vả nhất trong cửa hàng bách hóa.
Quầy hàng số 15 tầng ba – Nơi đó là quầy trang sức và đá quý.
Chị Isono vốn xinh đẹp và tao nhã như thế còn đỡ, chứ đứa thô kệch như mình thì chẳng xứng chút nào. Mình thì hợp với mấy chỗ ồn ào đơn giản như quầy đồ chơi hay quầy tạp hóa thôi. Người mới mà sao lại bị điều đến một nơi khó nhằn thế này cơ chứ…
Junko vẫn tựa vào máy tính tiền, đang ngẩn ngơ nghĩ như thế, thì ngay lúc đó, bỗng cảm giác như có người, cô quay lại nhìn, thì thấy không biết từ lúc nào, một người phụ nữ mặc đồ Tây, đang đứng đối diện kệ trưng bày, nhìn vào trong tủ kính.
Chao ôi!… Junko lẩm bẩm trong miệng, rồi vội vã tiến lại gần phía đó.
Về tình hình lúc đó, Junko kể như này.
“Lúc tôi nhận ra thì người đó đang đứng đối diện kệ trưng bày, nhìn vào trong tủ kính, nên hoàn toàn không thấy mặt. Hơn nữa người đó còn mang một chiếc mạng che mặt dày… Phải rồi, hình như là mang một chiếc mạng rất dày có tới hai lớp. Vì vậy, cho đến cuối cũng không thấy được mặt… Trang phục à, đúng rồi, người ấy mặc một chiếc áo khoác dày và nặng màu đen, còn đeo găng tay da nữa… Cái khác thì tôi không nhớ rõ lắm. Vì đến trong mơ tôi cũng không nghĩ tới việc sẽ xảy ra chuyện đáng sợ như thế.
Khi Junko tiến lại gần, người phụ nữ đó vừa dùng ngón tay đeo găng chỉ vào trong tủ kính vừa nói,
“Cho tôi xem cái ghim cài áo kia.”
Nhưng giọng nói đó trầm thấp gần như thì thầm, đến mức hầu như chẳng nghe rõ.
Junko lấy cái ghim cài áo ra, thì người phụ nữ vẫn cúi đầu, cầm lấy, nhìn này nhìn nọ, nhưng có vẻ không thích, lại chỉ vào cài ghim cài áo khác. Junko lấy cái ghim cài áo đó ra, người phụ nữ lại vẫn cúi mặt xuống nhìn ngắm một lúc lâu, rồi dường như vẫn không ưng ý, lần này bảo lấy một chiếc vòng tay. Giọng nói vẫn thế, trầm thấp đến mức khó mà nghe rõ.
Cứ như vậy người phụ nữ liên tục bắt bày ra trên tủ kính nào ghim cài áo, nào vòng tay, nào nhẫn, thậm chí cả vòng cổ ngọc trai giả nữa, nhưng trong lúc đó Junko chợt giật mình nhận ra.
Đó chính là lúc cô đang cúi đầu định lấy ra hộp phấn nạm đá quý từ trong tủ kính theo yêu cầu của khách. Trong chiếc gương của hộp phấn đang mở bên cạnh, phản chiếu hình ảnh bàn tay đeo găng của người phụ nữ cử động rất nhanh. Trong lòng bàn tay đó, có giấu thứ gì sáng lấp lánh.
Junko giật mình. Tim cô đập thình thịch vì sợ hãi, đầu gối run lẩy bẩy. Khi cầm hộp phấn đứng dậy, Junko cảm thấy toàn thân nóng bừng, như thể chính mình mới là kẻ làm chuyện xấu, gương mặt thì sắp òa khóc đến nơi.
Người khách vẫn cúi gằm như trước, cầm hộp phấn Junko đưa ngắm nghía. Junko vội đảo mắt nhìn trên tủ kính, thấy hai chiếc nhẫn, một cái ghim cài áo, tổng trị giá tầm ba nghìn yên đã biến mất.
Junko dùng ánh mắt như cầu cứu nhìn xung quanh. Trong trường hợp như thế này, nhân viên bán hàng được dạy rằng không được gây ầm ĩ hay trách móc khách hàng một cách bừa bãi. Vì điều đó sẽ làm tổn hại đến uy tín của cửa hàng. Thay vào đó, nhân viên bán hàng phải ngay lập tức báo cáo sự việc này cho người phụ trách các tầng. Nhưng lúc này Junko không thể rời quầy hàng. Isono Aki vẫn chưa quay lại, nếu mình mà rời đi thì quầy hàng sẽ bị bỏ trống…
Junko với gương mặt như sắp khóc, bồn chồn đảo mắt nhìn quanh, nhưng chính biểu cảm đó đã lọt vào tầm mắt của Sawai Keikichi, người phụ trách tầng ba. Vốn là người dày dạn, anh chắc hẳn đã lập tức nhận ra tình huống đó từ vẻ mặt của Junko. Anh rời vị trí của mình, nhanh chóng bước về phía quầy hàng số 15.
“Xin cảm ơn quý khách đã luôn ưu ái chúng tôi.”
Phụ trách tầng Sawai vừa xoa tay, vừa nhanh chóng liếc mắt ra hiệu cho Junko. Mặt Junko tái mét, nhưng cô vẫn chỉ vào nhẫn rồi giơ hai ngón tay, sau đó chỉ vào ghim cài áo rồi giơ một ngón tay. Phụ trách tầng Sawai khẽ gật đầu,
“Ừm… Thành thật xin lỗi, nhưng quý khách có thể ghé bước đến văn phòng chúng tôi một chút được không ạ?”
Lời lẽ vô cùng lịch sự. Thế nhưng ngay khi nghe thấy những lời đó, bàn tay đang mân mê hộp phấn của người phụ nữ run bần bật.
“Sẽ không làm phiền lâu đâu, chỉ một lát thôi, xin mời đến văn phòng…”
Người phụ nữ đặt hộp phấn xuống tủ kính với một tiếng cạch lạnh tanh. Sau đó, cô ta cầm lại chiếc túi xách, xoay người, nhún vai định bỏ đi. Phụ trách tầng Sawai liền nắm lấy cánh tay cô ta, nhẹ nhàng kéo lại.
“Xin đừng quá cố chấp… Những chuyện như thế này rất thường xảy ra, nên hãy để chúng tôi lắng nghe và tìm cách giải quyết… Dù gì cũng xin mời đến văn phòng.”
Lời của phụ trách tầng Sawai vẫn vô cùng lịch sự, nhưng đầu ngón tay nắm lấy cánh tay người phụ nữ lại siết chặt. Người phụ nữ cố giẫy ra, vặn người hai ba lần, nhưng tiếng động ấy đã khiến nhân viên bán hàng quầy trang phục nữ bên cạnh bất giác quay đầu lại nhìn. Và ngay khi liếc nhìn quang cảnh trước mắt, cô bất ngờ biến sắc,
“A, không được, anh phụ trách ơi, vị đó là…”
Cô vội vã vòng qua quầy hàng, toan chạy ra ngoài, nhưng đúng lúc đó, tư thế của phụ trách tầng Sawai vốn đang nắm cánh tay người phụ nữ, bỗng nhiên đổ gục xuống.
Về tình hình lúc đó, Fushimi Junko kể như này.
“Lúc đầu, tôi hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Anh phụ trách bỗng nhiên vặn gập người, như thể đang quấn lấy người phụ nữ kia, nhưng ngay sau đó, anh ấy gục xuống sàn, mềm rũ như thể bị rút hết xương. Phải, anh ấy đã không kịp thốt lên một tiếng nào. Tôi đứng chôn chân nhìn một lúc, cho đến khi chị Shibasaki bên cạnh bất ngờ hét lên, tôi mới nhìn lại… Phải, tôi đã thấy người phụ nữ đó đang chạy về phía cầu thang. Thế nhưng, mọi thứ xảy ra quá nhanh, nên tôi không kịp suy nghĩ gì cả.
Shibasaki Tamae của quầy trang phục nữ cũng kể tương tự. “Tôi nhận ra người phụ nữ đó là khi anh phụ trách đang nắm tay cô ta và định dẫn đến văn phòng. Tôi đã nghĩ người phụ nữ đó là vị khách thường ngày. Và tôi cũng đã nghĩ anh phụ trách còn mới, chưa biết cô ấy, nên tôi đã định chạy ra để nhắc nhở, nhưng đúng lúc ấy, anh phụ trách đột nhiên loạng choạng và ngã xuống… Không, tôi cũng không chắc liệu người phụ nữ đó có đúng là vị khách thường ngày hay không. Dù sao thì, cô ta cũng che mặt bằng một chiếc mạng dày, hơn nữa mọi chuyện xảy ra quá nhanh…”
Tạm gác chuyện đó sang một bên, đương nhiên là sau khi nghe thấy tiếng hét của Shibasaki Tamae, khách hàng và nhân viên tình cờ có mặt ở tầng ba đều hỗn loạn ùa tới nơi đó.
“Có, có chuyện gì vậy? Sao lại hét lên thế? Ơ, anh phụ trách, có chuyện gì vậy?”
Một nhân viên nam cúi xuống chỗ phụ trách tầng Sawai đang nằm dưới chân với vẻ kinh ngạc, nhưng ngay lập tức giật lùi ra sau như bị bật ngược.
“Oái, chuyện gì thế này? Anh phụ trách bị đâm ngang hông rồi!”
Đối với Junko, đó dường như là giới hạn của sự căng thẳng và kích động mà cô có thể chịu đựng. Cô thét lên như phát điên,
“Là người phụ nữ đó. Người phụ nữ đó đã làm. Là mụ ăn cắp đeo mạng đen làm. Giết người, giết ngườii, giết ngườiiii…”
Sau đó Junko ngất xỉu, ngã vật lên kệ trưng bày.
Âm quẻ môn – Cửu Nguyệt Kim Quế
Liệt kê các truyện trong hệ liệt này cho dễ theo dõi.
