Thần phục – Chương 3

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 3 – Nước mũi của anh Đầu Gỗ

Sau khi Triển Tiểu Liên về nhà liền nói với bố cô chuyện chứng kiến hôm nay, bố cô sờ sờ đầu con gái, cười nói: “Tiểu Liên sau này sẽ lái xe ngoan ngoãn tuân thủ quy tắc giao thông, không phải ai cũng có thể lái xe như vậy. Đó là không đúng, có biết hay không?”

Triển Tiểu Liên “à há” một tiếng, tỏ vẻ đã hiểu, cô còn tưởng rằng biết lái ô tô đều có thể oách như thế, thì ra đây cũng là phải tùy người.

Bố mẹ cô mang theo cô ở nhà dì út ba ngày, đã phải trở về, kết quả sau khi về nhà có một sự ngạc nhiên lớn.

Trường An Lý Mộc cho nghỉ đông, ngày thứ ba Triển Tiểu Liên đi anh cũng về đến nhà, kết quả phát hiện người yêu nhỏ của anh không ở nhà, hỏi thăm mới biết bố mẹ Triển Tiểu Liên mang theo cô đi Thanh Thành, ra ngoài chơi một vòng với bạn học cấp ba ngày trước, hôm nay tới đây thử vận may, đi đã ba ngày rồi, cũng nên về nhà chứ? Tiếp tục đọc “Thần phục – Chương 3”

Thần phục – Chương 2

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 2 – Tôi là học sinh hư tôi sợ ai?

Triển Tiểu Liên vào trung học là nhờ quan hệ của bố cô, bố cô bản thân là giáo viên đại học, giới giáo dục chung quy sẽ có bạn bè cùng học, Triển Tiểu Liên chẳng khác nào học sinh chuyển trường, không thi mà vào, ngày đầu tiên Triển Tiểu Liên đến trường đã đắc tội một loạt giáo viên, có giáo viên đương nhiên chướng mắt cô, cảm thấy cô chẳng qua có chút ít thông minh, dám chắc là thời gian nghỉ ở nhà tự mình chuẩn bị bài ôn tập trước.

Thật ra Triển Tiểu Liên có một khuôn mặt học sinh loại ưu, một đôi mắt to đen như mực trên khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa, đeo kính gọng đen thật to, tết hai bím tóc lớn, mập mạp, vừa nhìn chính là loại bé ngoan chăm học, chỉ nhìn một lần, thực sự sẽ có rất nhiều người bị bề ngoài của cô lừa, kết quả, cô toàn là làm những chuyện khiến người ta mở rộng tầm mắt. Tỷ như, đi học thì ngủ, đi học thì xem tiểu thuyết, thi thì nộp giấy trắng, điểm danh đi toilet rồi một đi không trở lại, xin nghỉ trốn học…

Dù sao, chuyện nghịch ngợm gây sự mà học sinh hư đã làm, Triển Tiểu Liên sau một tuần khai giảng đã làm hết một lượt, hơn nữa không hề hối hận.

Triển Tiểu Liên còn có một thói xấu khiến thầy cô ghét cay ghét đắng, chính là cô kiên quyết không làm bài tập, bài tập môn nào cũng không làm, mỗi lần kiểm tra bài tập cả lớp là Triển Tiểu Liên không làm, đặc biệt bố cô còn tới trường, nói con gái nhà mình thân thể không tốt, không thể phạt về thể xác, xảy ra chuyện thì ông không để yên cho người ta, thầy cô còn có thể làm sao? Thời gian càng lâu, đối với Triển Tiểu Liên chính là tâm tính mặc kệ, phụ huynh đã không quản, thầy cô lại càng không quản, bình thường giáo viên giảng bài cô ngủ, giáo viên nói hăng say cô ngủ càng hăng, các học sinh khác mỗi ngày sớm rời giường học bài, Triển Tiểu Liên nằm ngủ trên giường như heo, khi thi người ta vội vàng trả lời câu hỏi, bài thi của Triển Tiểu Liên trống rỗng, chỉ viết cái tên, nằm sấp trên bàn ngủ nước dãi ướt nhẹp cả bài thi.

Triển Tiểu Liên thật sự không phải là đứa bé ngoan nghe lời, nhưng cô có chỗ tốt chính là bản thân cô không nghe lời, cô sẽ không quấy rầy người khác, đặc biệt là sau khi cô phát hiện bên cạnh cổng trường có tiệm cho thuê sách. Dù thế nào, đợt ấy, mỗi ngày bạn học trong lớp đều có thể nhìn thấy Triển Tiểu Liên ngồi hàng ghế cuối cùng trong lớp, ôm sách tiếng Anh mà nhìn, thật ra bên trong sách tiếng Anh kẹp quyển tiểu thuyết ngôn tình. Giáo viên chủ nhiệm cũng bó tay với cô. Tiếp tục đọc “Thần phục – Chương 2”

Thần phục – Chương 1

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 1 – Thần đồng

Triển Tiểu Liên cho rằng, con người trên đời này, chung quy sẽ gặp phải mấy cặn bã như thế.

Cặn bã nhất phải kể tới con chó hoang nhà An Lý Mộc sát vách kia, con chó ấy thích nhất là cắn Triển Tiểu Liên. Hôm qua nó cắn bắp chân cô một miếng, Triển Tiểu Liên biết mình hơi béo, nhưng có béo cô cũng sẽ không bị chó nhìn thành thịt thủ lợn chứ? Mắt của con chó đấy cũng không biết mọc như thế nào, nghiêng đầu chảy nước miếng, âm thầm cạp cái chân mập của Triển Tiểu Liên một cái, lúc ấy tiếng kêu thảm thiết của Triển Tiểu Liên vang đến tận trời.

Triển Tiểu Liên trưởng thành sớm hơn các cô gái bình thường, cô muốn nhúng chàm An Lý Mộc không phải chuyện ngày một ngày hai, sau cùng bởi vì có lòng gian mà không có can đảm mà thôi, phỏng chừng con chó hoang kia nhìn thấu ảo tưởng của Triển Tiểu Liên đối với chủ nhân của nó, cho nên chuyên đối địch với cô.

Lúc Triển Tiểu Liên mười ba tuổi, An Lý Mộc chủ động trêu chọc cô, về sau hai người lén lút hẹn hò, anh còn thẳng thắn với Triển Tiểu Liên, thật ra anh chờ Triển Tiểu Liên nhào tới đã lâu rồi, kết quả Triển Tiểu Liên ngoại trừ chảy nước miếng với anh, cũng không có động tĩnh gì, bị buộc không có cách nào, An Lý Mộc đành phải tự mình chủ động, vì thế, Triển Tiểu Liên hối hận một lúc lâu.

An Lý Mộc và Triển Tiểu Liên chính là cái loại thanh mai trúc mã mà người ta thường nói ấy, chẳng qua chênh lệch tuổi tác giữa đôi thanh mai trúc mã này hơi lớn một chút.

Khi An Lý Mộc lên lớp năm, trên mông Triển Tiểu Liên còn mặc tã chập chững bước đi, An Lý Mộc tan học về, cô liền chạy đằng sau anh giống như cái đuôi nhỏ, thường xuyên chưa chạy được mấy bước là đã chạy hết nổi, sau đó đứng tại chỗ gào khóc, An Lý Mộc chưa trở lại cô sẽ không im tiếng, nước mắt không thấy giọt nào, mà cổ họng thì có thể gào đến khàn luôn.

An Lý Mộc trưởng thành chính là cái loại thiếu niên tuấn tú mặt mày xinh đẹp, hoàng tử bạch mã trong cảm nhận của thiếu nữ hoài xuân. An Lý Mộc bấy giờ đang học lớp mười hai trong trấn, thành tích nổi trội xuất sắc, tính cách ôn hòa, người trên trấn Nam Đường đều nói, An Lý Mộc còn nghe lời khôn ngoan hơn cô nhóc nhà họ Triển kia, ai gặp cũng khen, căn bản không cùng cấp độ với Triển Tiểu Liên.

Về phần Triển Tiểu Liên, chiếu theo lời mẹ cô, ấy chính là trời sinh phản kháng, không chọc chết người không thôi. Hàng xóm xung quanh vừa nghe thấy tên Triển Tiểu Liên, vẻ mặt ai cũng rối rắm, không biết nên đánh giá như thế nào.

Triển Tiểu Liên có một bộ óc cực kỳ thông minh, thông minh đến mức người hay thần cũng căm tức, là thần đồng nổi danh trấn Nam Đường. Trí nhớ siêu cường của Triển Tiểu Liên là do bố cô phát hiện sớm nhất, phàm là thứ Triển Tiểu Liên đã xem qua, sẽ không có gì là không nhớ được, bình thường bố mẹ cô mà quên mất cái gì, Triển Tiểu Liên nằm bò bên cạnh xem sách thiếu nhi, đầu cũng không ngẩng lên nói cho bố mẹ ngày nào tháng nào năm nào, ai cầm đi đâu, thậm chí điệu bộ nói chuyện động tác bước đi lúc ấy cô cũng có thể miêu tả rõ ràng không sai chút nào, mẹ cô không để ý, cho rằng trí nhớ trẻ con tốt là bình thường, nhưng bố cô phát hiện, con gái ông ghi nhớ không phải chuyện một tháng hai tháng trước, mà là vài năm trước thậm chí tất cả mọi chuyện khi cô vẫn còn bé xíu.

Dựa theo cách nói trong tiểu thuyết võ hiệp, Triển Tiểu Liên ấy chính là thần tiên tỷ tỷ có khả năng xem qua là nhớ.

Đáng tiếc, thần tiên tỷ tỷ từ trong bụng mẹ đã ôm bệnh, tiền chữa bệnh nhà họ Triển tiêu trên người Triển Tiểu Liên, lúc này phỏng chừng đủ mua hai ba căn nhà, vì thế bà nội Triển Tiểu Liên không ít khi lải nhải, nói một con nhóc lừa đảo không đáng, con gái gia tộc họ Triển rất nhiều, cũng muốn con trai, bà cô bảo bố mẹ cô lại sinh một đứa nữa, nam hay nữ cũng được, ít nhất là khỏe mạnh, đỡ cho ngày nào đó Triển Tiểu Liên không còn ngay cả một người lo ma chay cũng không có, ý là mặc kệ bệnh của Triển Tiểu Liên, để cô tự sống tự chết quên đi. Bởi vậy có thể thấy, Triển Tiểu Liên trong cảm nhận của bà nội cô là cái gì.

Vì dùng thuốc quanh năm, Triển Tiểu Liên béo múp, chính là cái loại vóc người nhìn rất béo, thế nhưng trên thực tế thịt trên người lại không nặng, vì chuyện này Triển Tiểu Liên không thiếu bị đám trẻ con xung quanh chế giễu, cả ngày gọi cô là “nhóc béo nhóc béo”, vì thế, Triển Tiểu Liên hận nhất là người ta nói cô béo, mặc dù đấy là sự thực.

Có điều, không biết vì sao, làn da của Triển Tiểu Liên trái ngược với màu da vàng như nến của người dùng thuốc quanh năm, làn da của cô còn đẹp hơn da dẻ của cô gái bình thường, trắng nõn nà, trên khuôn mặt tròn tìm không thấy một nốt ban hay nốt ruồi, trên mặt cũng mười năm không đổi đeo một cặp mắt kính to, mắt kính ấy không phải là bởi vì mắt cận thị, mà là vì chỉnh cái gì đó, lúc Triển Tiểu Liên còn rất nhỏ, bố cô đưa cô ra ngoài một lần, về sau dân ở đó mới biết bố cô đưa con gái ông đến một nơi tên là Tương Giang, đặc biệt đi đặt kính mắt, vậy đáng bao nhiêu tiền ấy chứ, hàng nghìn đồng cứ như vậy ném vào, mắt kính ấy nghe nói cần mấy trăm đồng, bằng đến thu nhập bốn năm tháng của mấy người, bác sĩ nói, kính mắt chỉnh đúng còn phải ba năm thay một lần, ít nhất đeo đến mười tám tuổi, đốt bao nhiêu tiền thì khỏi phải nói. Tiếp tục đọc “Thần phục – Chương 1”