Thần phục – Chương 13

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 13 – Chớ nghi ngờ nỗi lòng bố mẹ

Phụ huynh nhà họ An lẫn nhà họ Triển đều tự mang theo con tập hợp lại, phía bố mẹ Triển Tiểu Liên thực sự là tức muốn chết, còn phải nghĩ sao? Nhất định là An Lý Mộc dụ dỗ con gái nhà bọn họ, An Lý Mộc cũng đã là người lớn rồi, Tiểu Liên mới bao nhiêu? Đừng nói là bố mẹ cô tính tội danh lên đầu An Lý Mộc, ngay cả bố mẹ anh cũng tính lên đầu con trai nhà mình, việc này đổi thành người nào, người đấy cũng sẽ tự nhiên mà đổ lên đầu An Lý Mộc.

Triển Tiểu Liên ngược lại giãy giụa nói mình chủ động, cô thích anh Đầu Gỗ, nhưng mà không ai tin cả, thích? Cô chút tuổi như thế biết cái gì là thích? Còn không phải bởi vì An Lý Mộc lừa? Nói khó nghe chút, khẳng định là An Lý Mộc dụ dỗ Tiểu Liên, bố cô kéo thẳng cô vào phòng mình nhốt lại, Triển Tiểu Liên ở bên trong vừa nhảy vừa đập hết cả hơi, nhưng bố cô nhất quyết không mở cửa.

An Lý Mộc – mục tiêu công kích – từ đầu tới đuôi cũng không giải thích, vẫn quỳ gối nhận lỗi trước mặt bố mẹ cô, “Chú, thím, cháu thật sự thích Tiểu Liên, cháu và em ấy không phải là đùa giỡn, chúng cháu đều là nghiêm túc…”

Đứa nhỏ cái tuổi này, vẫn còn đang là học sinh, trong mắt phụ huynh chúng nó biết yêu đương cái gì? Cảm tình giữa chúng nó thật ra giống như con cái qua nhà nhau, An Lý Mộc có nói thêm, phụ huynh có nghe cũng chẳng qua là lời của trẻ con. Mẹ cô không hỏi gì khác, chỉ hỏi một câu: “Đầu Gỗ cháu nói thật với thím, cháu với Tiểu Liên làm đến bước nào rồi? Cháu với Tiểu Liên rốt cuộc có… có…” Âm thanh bà nghe thấy ngày đó rốt cuộc là cái gì, mẹ cô đến bây giờ cũng không dám nói, không hỏi rõ ràng chuyện này trong lòng bà cũng không yên.

An Lý Mộc biết mẹ cô hỏi cái gì, rất kiên định lắc đầu: “Thím, cháu biết Tiểu Liên còn nhỏ, không có, thật sự không có, cháu cũng không dám, cháu đã nói với em, sau khi em hai mươi tuổi mới cưới em…”

Mẹ cônghe xong liền cười, giọng điệu bà không xuôi tai chút nào: “Đầu Gỗ, không phải thím không tin cháu, lúc Tiểu Liên hai mươi tuổi thì cháu bao nhiêu? Cháu cũng đã hai mươi sáu, bây giờ con cái nhà ai hai mươi sáu rồi còn chưa kết hôn?”

Không phải mẹ cô nói ngoa, mà là hoàn cảnh xung quanh bọn họ chính là như vậy, hai mươi tuổi kết hôn chỗ nào cũng có, rất nhiều người mười tám tuổi đã kết hôn, nhưng nếu lấy giấy phải chờ tới sau hai mươi tuổi mới có thể lấy, hai mươi sáu chưa kết hôn, ở trấn Nam Đường đây chính là thành trò cười nhà người ta, mẹ cô ngẩng đầu nhìn bố mẹ nhà họ An, cười cười nói: “Đầu Gỗ, cháu đừng nói thím không tin, cháu hỏi thử trước mặt bố mẹ cháu xem, cháu nếu thực sự hai mươi sáu tuổi còn chưa cưới vợ kết hôn, bố mẹ cháu có thể đồng ý sao? Khi hai mươi tuổi Tiểu Liên chắc chắn đang học đại học, cháu cưới con bé kiểu gì?”

Bố mẹ nhà họ An cũng không biết nói gì cho phải, lời của mẹ Triển Tiểu Liên mặc dù làm bọn họ khó chịu, nhưng thật đúng là như vậy, còn một nguyên nhân chính là quan hệ hai nhà quá tốt, việc này lại rõ ràng nhà bọn họ đuối lý, bố mẹ Triển Tiểu Liên mặc dù đều tức giận, nhưng hai người đều là người có văn hóa, nói chuyện cũng không xoi mói được gì, bố mẹ nhà họ An thật sự chỉ có nước cười làm lành, An Lý Mộc bị mắng hai câu thực sự không sao, chỉ cần ngàn vạn đừng để Tiểu Liên dựa vào Đầu Gỗ nhà bọn họ là được.

Làm hàng xóm, bố mẹ nhà họ An quả thật rất thích Triển Tiểu Liên, nhưng nếu để Triển Tiểu Liên làm con dâu nhà họ An, ấy là vạn vạn không thể, con dâu thế này nhà ai nuôi nổi? Chỉ riêng đống thuốc uống hằng tháng kia là đã đắt muốn chết, chẳng lẽ bảo Đầu Gỗ nhà bọn họ cưới một cái ấm sắc thuốc về nhà hầu hạ? Hơn nữa, Triển Tiểu Liên trông cũng thật không ra sao, nói trắng ra là, ngoại trừ có một cái đầu thông minh chút, làn da trắng một chút, những phương diện khác nói như thế nào đây? Bố mẹ nhà họ An thật ra cũng cảm thấy Triển Tiểu Liên không xứng với con trai nhà mình, mặc dù điều kiện gia đình Triển Tiểu Liên không tồi, con một, bố mẹ còn đều công ăn việc làm ổn định, nhưng công việc sau này của Đầu Gỗ chắc chắn rất tốt mà.

An Lý Mộc nghe lời mẹ cô trong lòng có chút khó chịu, anh cũng biết mẹ cô nói là sự thực, lo lắng của bà cũng là sự thật, thế nhưng anh có lòng tin với chính mình, anh bây giờ đang đi học, cũng không có tiền để nuôi cô, nhưng anh sau này nhất định sẽ có tiền đồ, chắc chắn nuôi được Tiểu Liên, anh quay đầu, nhìn bố mẹ mình, “Bố, mẹ, khi hai mươi sáu tuổi con cũng làm việc được nhiều năm rồi, con chắc chắn nuôi được gia đình, cũng nuôi được vợ con, con không nói suông, con đã đồng ý với Tiểu Liên chờ em đến hai mươi tuổi sẽ lấy em, con nhất định có thể làm được, mọi người tin tưởng con đi, từ nhỏ đến lớn, con chưa từng làm mọi người bận tâm, chỉ lúc này đây mọi người giúp con một lần đi. Con thực sự là thật lòng thật dạ…”

An Lý Mộc không biết, anh càng nói như vậy, bố và mẹ anh lại càng lo lắng, người ta vốn đã nói anh dụ dỗ Tiểu Liên, kết quả anh còn nói thế, đây không phải là đưa tới cửa để người ta nhổ vào sao? Ai cũng có tư tâm, bố mẹ anh chắc chắn sẽ không đồng ý cho An Lý Mộc lấy Triển Tiểu Liên, bây giờ không được, về sau càng không được.

Bố cô nhốt cô trong phòng xong liền xuống lầu, đó là con gái bảo bối của ông, ông thực sự nâng niu như hòn ngọc quý trên tay, kết quả âm thầm yêu đương với thằng nhóc này hơn ba năm, bị nó chiếm bao nhiêu tiện nghi ông không biết, chỉ biết hôm nay ông nếu không đánh An Lý Mộc một cái sẽ không hết giận, tính tình bố cô luôn rất tốt, bởi vì làm giáo viên, giao tiếp với rất nhiều học sinh tầm như An Lý Mộc, hôm nay lại vì con gái bảo bối của ông mà hoàn toàn nổi khùng, lúc từ trên lầu đi xuống liền thuận tay cầm cái chổi quét rác trong nhà, đi qua liền đánh lên người An Lý Mộc. Tiếp tục đọc “Thần phục – Chương 13”

Thần phục – Chương 12

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 12 – Sự việc đã lộ

Ai có thể ngờ mẹ cô lại đi theo giống như đặc vụ? Mẹ cô còn không đi một mình, phía sau còn đi theo một bóng người thất tha thất thểu.

Khuôn mặt mẹ vừa xuất hiện trong tầm mắt Triển Tiểu Liên, Triển Tiểu Liên liền biết hỏng rồi, vội vàng đẩy An Lý Mộc đã nghe thấy tiếng động: “Anh Đầu Gỗ, chạy mau, mẹ em đến đây, em thấy trong tay bà hình như cầm con dao phay, nhất định là sẽ chém anh, anh chạy mau…”

An Lý Mộc vừa nghiêng đầu quả nhiên thấy mẹ cô cầm dao phay trong tay nổi giận đùng đùng vọt tới, trên chóp mũi đều là mồ hôi, lôi Triển Tiểu Liên lăn một vòng,: “Thím, thím nghe cháu nói…”

Cả đầu mẹ cô là lửa, đâu còn để ý nghe anh lải nhải, quả thực tựa như không muốn sống, Triển Tiểu Liên thấy An Lý Mộc còn đứng đó không đi, lo lắng không yên kéo anh chạy: “Anh Đầu Gỗ anh ngốc à? Mẹ em vừa nhìn chính là tới chém anh, anh còn không mau chạy thoát thân?”

An Lý Mộc chính là bị Triển Tiểu Liên kéo chạy, anh vừa muốn lưu lại nói rõ ràng với mẹ cô, cũng sợ mẹ cô tức quá thực sự chém anh hai phát, cuối cùng là Triển Tiểu Liên kéo anh chạy.

Mẹ cô làm sao mà biết được? Thật ra là có người qua nói với bà, chính là đồ ngốc đi theo đằng sau bà đây. Tiếp tục đọc “Thần phục – Chương 12”

Thần phục – Chương 11

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 11 – Chung quy sẽ có lúc vỡ mộng

Trong lòng mẹ cô vẫn băn khoăn, chỉ là không có bằng chứng, bà dù cho hoài nghi, cũng không tiện nói với người khác, chỉ có thể chôn trong lòng, nhưng theo bản năng chú ý. Cũng không thể trách mẹ cô nghĩ nhiều, nhà bà chính là con gái, nếu thật sự có gì thua thiệt nhất định là con gái, bà có thể không lo lắng sao?

Gia đình người ta mà học sinh đi thi đều là nhốn nha nhốn nháo, cả nhà vây quanh thí sinh, sáng hôm Triển Tiểu Liên đi thi vẫn là mẹ cô kéo dậy, đầu bù xù, mơ mơ màng màng ngồi ngẩn người, mẹ cô bận rộn tết tóc cho cô, bản thân Triển Tiểu Liên thì chỉ biết ngáp, bố và mẹ muốn đưa cô đi, Triển Tiểu Liên còn không muốn, vừa đánh răng vừa ló đầu nói với bố: “Anh Đầu Gỗ lát nữa sẽ đưa con đi, bố, bố cứ làm việc của bố đi, con không cần bố lo.”

Cơm nước xong Triển Tiểu Liên lấy một cái hộp bút liền đi, bố và mẹ muốn đưa cũng đưa không được. An Lý Mộc đạp xe chờ bên ngoài, thấy cô đi ra vội vàng gọi: “Tiểu Liên nhanh chút, hôm nay trên đường kẹt xe, đừng đến muộn.”

Triển Tiểu Liên nhảy vào chỗ ngồi sau, ôm eo An Lý Mộc ngủ gà ngủ gật, An Lý Mộc cúi đầu nhìn thấy hộp bút trong tay cô, vươn tay lấy xuống kiểm tra đồ, kết quả phát hiện trong hộp bút chỉ có một cái bút bi, không có cái gì khác, An Lý Mộc cũng không biết nên nói gì, người ta ai đi thi không phải đều mang theo mấy cái bút dự phòng? Hơn nữa thước đo com-pa gì gì đó đều bất ly thân, chỉ lo khi nào dùng đến, cô thì giỏi rồi, chỉ một cái bút, ngộ nhỡ đang thi thì hết mực, chỉ biết khóc còn gì. Vội vàng đi về bảo bố cô thêm mấy cái dự phòng, bố cô nghe An Lý Mộc nói Triển Tiểu Liên chỉ mang theo một cái bút, thở dài mãi, đứa nhỏ này sao lại khiến người ta lo lắng như vậy chứ? Tiếp tục đọc “Thần phục – Chương 11”

Thần phục – Chương 10

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 10 – Người yêu bí ẩn

Vì Triển Tiểu Liên chạy loạn trên đường, mẹ cô cũng bị cô dọa sợ, chỉ ở Thanh Thành hai ngày liền đưa Triển Tiểu Liên về, Triển Tiểu Liên xin mẹ cả buổi cũng muốn ở thêm hai ngày, mẹ cô chỉ lo lại có cái gì ngoài ý muốn, sống chết mang Triển Tiểu Liên về.

Đi về mẹ cô còn đặc biệt nói với bố cô chuyện này, bố cô lập tức gọi cô ra hỏi, Triển Tiểu Liên thấy bố mẹ cô rất nghiêm túc, nhanh chóng thừa nhận sai lầm, thề bảo đảm sau này không chạy loạn nữa. Bố cô vì chuyện này, dạy dỗ cô trọn một buổi tối, ngay cả An Lý Mộc ăn xong cơm đi qua tìm Triển Tiểu Liên, bố cô cũng không dừng miệng. Cuối cùng vẫn là An Lý Mộc hòa giải nói giúp, bố cô mới miễn cưỡng bỏ qua cho cô.

An Lý Mộc kéo Triển Tiểu Liên tới nhà mình, Triển Tiểu Liên ủ rũ, cũng đã quên chuyện giận dỗi với An Lý Mộc, liền hỏi: “Anh Đầu Gỗ, anh nói bố em có phải quá mức căng thẳng rồi hay không? Em cũng đã bao nhiêu? Em năm nay cũng đã mười bốn tuổi rồi…”

An Lý Mộc đưa cô vào phòng mình khuyên bảo: “Bố em là vì muốn tốt cho em, em nói xem, em là một cô bé, trời cũng đã sắp tối mà kết quả em chạy đi lạc, em đây không phải là làm người ta sốt ruột sao? Đừng nói em, đổi lại là mẹ em, nếu em đi cùng với một đám người, kết quả là mẹ em đợi mãi vẫn chưa thấy về, em có nóng ruột không?”

Triển Tiểu Liên không nói lời nào, An Lý Mộc ôm cô vào lòng: “Vậy thì không được? Em cũng không yên lòng có phải hay không?”

Triển Tiểu Liên tiếp tục không nói lời nào, thật ra chính là cam chịu, mẹ An Lý Mộc gọi anh bên ngoài, An Lý Mộc đi xuống bưng một mâm dưa hấu qua: “Tiểu Liên, mẹ anh bảo anh cầm mấy miếng dưa hấu cho em ăn.”

Quan hệ của hai nhà An Triển quả thực rất tốt, mặc dù bố mẹ An Lý Mộc không biết chữ như bố mẹ Triển Tiểu Liên, nhưng tính cách hai vợ chồng thực sự không hề xấu, cứ coi Triển Tiểu Liên ba ngày hai lần ăn chực là biết, bởi vì cũng không so đo, bố mẹ Triển Tiểu Liên cũng sẵn lòng đối xử tốt với An Lý Mộc. Triển Tiểu Liên ăn cơm tại nhà An Lý Mộc xong, lại trốn vào thân thiết với nhau. Tiếp tục đọc “Thần phục – Chương 10”

Thần phục – Chương 9

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 9 – Áp lực xem chim rất lớn

Triển Tiểu Liên bị tiếng thét chói tai của người phụ nữ kia dọa sợ hết hồn, chỉ vào người phụ nữ đó cả giận nói: “Chị này, em cũng không cản trở anh chị, chị bất thình lình thét một tiếng, làm em giật cả mình có biết không? Không biết trẻ con không quen bị dọa à?”

Tiếng kêu của người phụ nữ là vừa đau đớn vừa sung sướng, vì thân thể người đàn ông cứng đờ bởi tiếng thét của cô ta, cũng không động đậy, nhưng cũng không vì vậy mà buông người phụ nữ ra, mà là duy trì động tác vừa rồi, từ từ quay đầu nhìn qua.

Vừa nhìn thấy gương mặt đó, Triển Tiểu Liên bống sửng sốt, sau đó trong đầu toát ra một suy nghĩ, một nam yêu tinh rất đẹp!

Sau này Triển Tiểu Liên lớn lên mới biết vì sao mình vừa nhìn thấy hắn lại nói hắn là yêu tinh. Bởi vì mắt của hắn, cặp mắt kia nhìn giống như là mắt của yêu tinh, mắt hơi dài, có lông mi hay không Triển Tiểu Liên không để ý, bởi vì hình dạng mắt hắn giống như là bị người khắc họa, tựa như kẻ mắt, khóe mắt hơi nhếch và lông mi khiến người ta ám ảnh, làm cho gương mặt hắn thoạt nhìn tràn đầy yêu khí. Tiếp tục đọc “Thần phục – Chương 9”