Thần phục – Chương 18

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 18 – Cuộc sống trung học của ấm sắc thuốc nhỏ

Triển Tiểu Liên âm thầm bất thình lình xuất hiện ở cửa nhà dì út, dì út nghe thấy tiếng gõ cửa, còn không biết giờ này rồi còn ai tới, kết quả vừa mở cửa, thiếu chút nữa bị dọa vỡ mật, “Tiểu Liên?!”

Nước mũi Triển Tiểu Liên tựa như rồng vàng sắp qua sông, gắng sức hút lên một cái, vừa thấy chính là bị cảm, dì cô vừa nhìn trên người cô chỉ đeo một cái túi sách nhỏ, không còn cái gì khác, phía sau cũng không có người lớn đi theo, vội vàng kéo cô vào trong nhà, cũng không kịp hỏi, mang luôn cô vào phòng tắm tắm nước nóng, ngâm trong nước nóng ấy đủ nửa giờ, Triển Tiểu Liên bị hấp như con tôm, ra sức kêu to: “Dì út! Dì út! Cháu sắp bị hấp chín.”

Dì út không dám sơ sẩy chút nào, thằng nhóc nhà bà ba ngày hai lượt bị ốm, có lần bị cảm lạnh, nghe lời một bà cụ trong tiểu khu, chính là dùng cách này, ngâm cho thằng bé khóc oa oa, nhưng sau đó khỏi ngay, cơ thể Triển Tiểu Liên thực sự là yếu như gì, bố mẹ cô đều nâng niu như bảo bối, nếu như đến chỗ bà xảy ra vấn đề gì, bà còn đối mặt chị bà thế nào?

Dì út buộc Triển Tiểu Liên ngâm nước nóng, dượng út thì tìm cách liên lạc với bố mẹ cô, nhà dì út có điện thoại, nhưng nhà Triển Tiểu Liên không có điện thoại, ông gọi điện thoại chuyển cho mấy người, tìm được nhà bố cô, kết quả phát hiện nhà bố cô không có ai, cả nhà đều ra ngoài tìm Triển Tiểu Liên, đâu có người? Lại phải nhờ người đi tìm bố mẹ cô, dù sao nhờ qua trung gian cũng không được, đều là nhờ người giúp đỡ, đều là ngại tình nghĩa, không tiện gì, dượng út đây cũng là không tiếc mặt mũi.

Nhân duyên của bố cô tại trấn Nam Đường tốt, bởi vì là giáo viên đại học, tính cách cũng tốt, vì thế người thích ông rất nhiều, cũng may mà nhân duyên của vợ chồng tốt, không thì dượng cô cũng chẳng nhờ được ai.

Triển Tiểu Liên thật vất vả tránh được sự giày vò của tắm rửa, dì út lại đun canh gừng cho cô, bắt cô uống, chờ cô uống xong hết, cả người cũng hết hơi, nằm trên giường dì út còn không buông tha cho cô, đắp chăn cho cô, để cô ra mồ hôi, Triển Tiểu Liên đau khổ chết đi được, trời nóng như vậy mà!

Chưa được một ngày dễ chịu, Triển Tiểu Liên lần này trong lòng cũng bắt đầu lo nghĩ bố mẹ cô, cô hôm nay thiếu chút nữa sẽ không còn lưỡi, cô đi cũng là lén lén lút lút, bố mẹ cô biết cô biến mất chắc chắn sốt ruột muốn chết, Triển Tiểu Liên lăn qua lộn lại ngủ không được, cô có phải rất bất hiếu hay không? Bố mẹ cô sẽ đau lòng thế nào chứ?

Dì út cũng hỏi ra Triển Tiểu Liên là giấu bố mẹ cô đi, tức hung hăng chọc chọc trán cô, cũng không dám nhiều lời gì, vạn nhất đứa nhỏ bị bà mắng chạy trốn, chắc bà cũng hối hận muốn chết, bây giờ hàng đầu chính là phải nhanh chóng báo tin cho bố mẹ cô, để bọn họ biết về Tiểu Liên mới là quan trọng.

Bố mẹ cô thực sự là sốt ruột muốn chết, An Lý Mộc đạp xe dọc theo đường đi Thanh Thành vừa đạp vừa nhìn, bố anh lo lắng, cũng chỉ có thể mượn xe đạp của bạn học An Lý Mộc đi theo anh cùng nhau tìm, mẹ anh và bố mẹ cô một hàng tìm theo một con đường, đến khi tin tức dượng út nhờ người đưa đi tới phía bố cô, cũng đã qua một đêm, mẹ cô khi đó ngồi phịch trên mặt đất, khóc như gì, vừa khóc vừa mắng Triển Tiểu Liên: “Đứa nhỏ đáng chết này, con bé có phải muốn hù chết chúng mình hay không… Không nói tiếng nào chạy tới nhà dì út nó, nói cái gì cũng không để ý…”

Không chỉ bố cô thở phào nhẹ nhõm, ngay cả người nhà họ An cũng thở phào nhẹ nhõm, Tiểu Liên vậy là không việc gì, nếu thực sự có chuyện, nhà bọn họ chắc chắn cũng thoát không khỏi liên quan. Sau khi An Lý Mộc nhận được tin, từ trên xe xuống, xe “xoảng” một tiếng rơi trên mặt đất, anh chậm rãi đi đến ven đường, ngồi xuống vệ đường, đưa tay ôm đầu, thở ra một hơi nặng nề.

Người hai nhà tụ lại, An Lý Mộc một lời chưa nói, bố cô nhìn bộ dáng của An Lý Mộc, trong lòng cũng không chịu nổi, chẳng qua là một đứa nhỏ, những lời đó của ông, nhất định là tổn thương lòng tự trọng của An Lý Mộc. Bố cô đi qua, vỗ vỗ vai An Lý Mộc: “Đầu Gỗ, vất vả cháu, chú thay Tiểu Liên cảm ơn cháu.”

An Lý Mộc không ngẩng đầu, chỉ hỏi một câu: “Chú, cháu liệu có thể… có thể đi gặp Tiểu Liên hay không? Cháu chỉ muốn xem em ấy không có việc gì…”

Bố cô sửng sốt, sau đó lắc đầu: “Chú và mẹ con bé đều sẽ qua, không để lỡ việc học hành của cháu, cháu thì đừng qua, một câu mà đã trì hoãn cháu một ngày, cháu không thể để lỡ chuyện học.”

An Lý Mộc ngẩng đầu: “Chú, cháu chỉ muốn nhìn một cái, cháu chắc chắn sẽ không nói chuyện với Tiểu Liên, cũng sẽ không để em ấy nhìn thấy cháu qua đó, cháu chỉ nhìn một cái…”

“Đầu Gỗ!” Bố cô cất cao giọng cắt ngang lời An Lý Mộc: “Dứt thì dứt rõ ràng chút, chú hi vọng cháu có thể kiên trì, đừng cho Tiểu Liên hy vọng.”

An Lý Mộc cắn môi, trầm mặc gật đầu, hồi lâu lại nói: “Chú, nhìn thấy Tiểu Liên không nói một tiếng rời nhà trốn đi, còn là vì cháu, cháu mới thật sự cảm thấy cháu sai rồi, tuổi em ấy quá nhỏ, bất kể em ấy như thế nào… Tuổi em ấy còn nhỏ là thật, thực sự là lỗi của cháu, cháu không nên cùng đưa em lạc lối, chú, cháu về sau thật sự sẽ chú ý. Chú, thím, cháu xin lỗi, vì cháu mang tới nhiều phiền toái như vậy cho chú thím, Tiểu Liên… Cháu nhất định sẽ dứt với em, em ấy bây giờ chính là nhất thời quật khởi, em ấy bình thường không có bao nhiêu bạn bè, thật ra nói trắng ra là cực kỳ dính cháu, chờ khi em lên cấp ba, gặp được bạn bè mới, chắc chắn rất nhanh sẽ quên cháu, hai người yên tâm đi. Lần này chuyện là lỗi của cháu, chú, thím, nhìn thấy Tiểu Liên bình an là tốt rồi, đừng đánh em cũng đừng mắng em, em ấy bây giờ chắc chắn rất sợ hãi…” An Lý Mộc nói xong, cũng không đợi bố cô nói, liền quay đầu nói với bố mẹ anh: “Bố, mẹ, con đến trường trước.”

Bố cô nhìn bóng lưng An Lý Mộc đạp xe đi, ngẩn người, sau đó thở dài, bố mẹ anh hai người đau lòng con trai đau lòng như gì, nhìn bố mẹ cô dám chắc cũng không vừa mắt, dù sao Triển Tiểu Liên cũng không có việc gì, hai người cũng không lên xe bố cô thuê tới, chặn xe khác rời đi luôn, vốn người hai nhà rất tốt, bởi vì chuyện hai đứa nhỏ, bây giờ cũng không nói chuyện với nhau nữa. Tiếp tục đọc “Thần phục – Chương 18”

Thần phục – Chương 17

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 17 – Đờ mờ cả nhà anh

Xung quanh lại lần nữa một mảnh yên tĩnh, sau đó, tất cả bảo tiêu đều nghe thấy tiếng rống giận dữ rát cổ bỏng họng của nam yêu tinh: “Người đều chết hết?! Còn không kéo con điên này ra cho gia?”

Đám bảo tiêu trong nháy mắt kịp phản ứng, gấp rút xông tới, nhấc thẳng Triển Tiểu Liên lên, có người muốn đi đỡ nam yêu tinh, kết quả nam yêu tinh một cước đá qua: “Cút!”

Ai cũng không dám chạm vào nam yêu tinh, hắn là tự mình chậm rãi đứng dậy, tựa hồ có chút không khoẻ, sau khi đứng lên, Triển Tiểu Liên liền nhìn thấy hắn giơ hai tay, bộ dáng như trên tay có phân, chính là không buông xuống, sau đó hắn chậm rãi cúi đầu, từ từ quan sát một thân bụi đất và hai tay mình, còn dừng lại một chút tại bộ phận trọng điểm của chính hắn, lại chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Triển Tiểu Liên, tay treo giữa không trung từ từ cong thành động tác chỉ người, chỉ chỉ về phía Triển Tiểu Liên đang mở mắt to kinh hoàng, nụ cười yêu khí tràn lan, nói hai chữ: “Giỏi lắm!”

Triển Tiểu Liên muốn khóc, cô không phải cố ý, thực sự không phải cố ý, thật ra cô vốn là muốn quỳ xuống trước mặt hắn xin tha, để giữ được lưỡi của cô, cô cảm thấy biến thái đến trình độ này trước mặt tuyệt đối cần cô hao hết sức mới có thể giữ được lưỡi, cô là thật lòng thật dạ muốn giữ lại cái lưỡi, sau đó đụng cái đầu cho vị đại gia này là dàn xếp ổn thỏa, kết quả sức mạnh không khống chế được, thành ra bổ nhào. Miệng Triển Tiểu Liên run cầm cập, nước mắt lộp bộp chảy xuống: “Gia, ngài đại nhân đại lượng, tha tôi lần này đi, tôi thực sự không phải cố ý, tôi là quá căng thẳng quá xúc động…”

Bên cạnh nam yêu tinh đã có người nhanh nhẹn đưa cho hắn khăn mặt trắng tinh, nam yêu tinh lấy khăn mặt qua lau tay, từng chút từng chút, ngay cả kẽ ngón tay cũng không bỏ qua, Triển Tiểu Liên cảm thấy động tác hắn lau tay cũng rất biến thái, có bẩn như vậy sao? Một cái khăn mặt còn không tính, liên tục lau ba cái khăn mặt mới dừng tay. Mà người phụ nữ vừa rồi chơi rung xe với nam yêu tinh cũng xuống xe, nửa quỳ trên mặt đất, lộ ra nửa ngực và bắp đùi trắng bóng, giúp nam yêu tinh phủi bụi trên ống quần hắn, từng chút từng chút, nhìn tựa như vợ của con quỷ con.

Nam yêu tinh lau tay xong, người phụ nữ kia cũng đứng lên, tự động ngoan ngoãn đứng phía sau nam yêu tinh, nam yêu tinh làm mình sạch sẽ xong mới nhớ ra bên này còn có đầu sỏ gây nên, vươn tay về phía Triển Tiểu Liên vẫy tay với người đang kéo cô, hai người kia vội vàng đưa Triển Tiểu Liên đến trước mặt hắn, nam yêu tinh nhìn hai bên một chút, lập tức có người đưa tới một cái ống sắt cho hắn, hắn một tay cầm ống sắt, vỗ hai cái lên tay kia: “Gia giải thoát một chút cho con bé đó, chặt đứt tay chân nó, sau đó tuốt cuống lưỡi nó, xem móng vuốt đê tiện của nó còn dám đụng loạn vào thứ không nên đụng vào hay không…”

Cánh tay Triển Tiểu Liên bị người ta cưỡng ép nâng lên, cây gậy trong tay tên biến thái ấy ra dấu phía trước phía sau trên cánh tay nhỏ bé của cô, dường như đang nghiên cứu đánh xuống từ góc độ nào dùng ít sức hơn, Triển Tiểu Liên vừa thấy, bắt đầu giãy dụa khóc lớn: “Đừng mà! Yến gia, Yến đại gia! Ngài xem… xem, xem… xem xem xem…” Triển Tiểu Liên dừng một lúc, xem cái gì đây? Cô mở to mắt sửng sốt một hồi lâu, mắt thấy gậy sắt trong tay biến thái kia sắp đập xuống, lập tức khàn cả giọng kêu lên: “Yến gia, ngài xem tôi ái mộ ngài bao nhiêu năm đáng thương biết mấy, tạm tha tôi lần này đi, ngài tuốt lưỡi đánh gãy tay chân tôi, tôi lấy cái gì mà ái mộ ngài chứ! Tôi cũng thầm mến ngài thật nhiều năm rồi, ngài không thể tổn thương tấm lòng người ái mộ của ngài như vậy, tôi cam đoan về sau không bao giờ xuất hiện trước mặt lão ngài nữa, tôi cam đoan về sau chỉ lén lút ái mộ ngài thôi…” Tiếp tục đọc “Thần phục – Chương 17”

Thần phục – Chương 16

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 16 – Bổ nhào cũng cần kỹ thuật

Triển Tiểu Liên rất sợ giống như lần trước tự dưng đụng phải tiếng sấm to xốc cô lên. Mắt nhìn sắp chạy vào đám người, kết quả thình lình trong đám người lao ra một người, chặn ngang kẹp cả người cô dưới cánh tay, hai cái chân nhỏ của Triển Tiểu Liên, quang vinh rời khỏi mặt đất. Triển Tiểu Liên rơi lệ đầy mặt, bí đao lùn khoai tây nhỏ gì gì đó, thật sự là tổn thương không chịu nổi.

Triển Tiểu Liên từ trong nách người ta cố gắng ngẩng đầu nhìn, cảm thấy nam yêu tinh hình như cực kỳ sợ chết, nhìn chỉ có mình hắn, thật ra xung quanh bất cứ lúc nào bất cứ nơi nào cũng đi theo một đám người lớn. Tựa như hiện tại, vừa rồi rõ ràng không có ai cả, cũng bởi vì cô, kết quả một đám người chẳng biết núp ở chỗ nào kia toàn bộ đều ló ra, ai ai cũng dáng người cao lớn, vừa thấy là biết không phải là kẻ dễ đối phó, Triển Tiểu Liên lau dòng lệ thương tâm, cô sao lại cứ xui xẻo như thế chứ?

Triển Tiểu Liên bị người đưa thẳng đến phía sau đuôi ô tô, hai chân lúc này mới có cơ hội chạm đất, bộ dạng Triển Tiểu Liên cũng đừng nhắc khó coi thế nào, hai bím tóc một bên xõa tung, một bên lởm chởm, tựa như người điên, kinh sợ vịn đuôi xe mà đứng, đi theo phía sau chính là người áo đen một tay liền chặn ngang nhấc cô rời mặt đất kia.

Cửa phía ghế lái phụ của chiếc xe con màu trắng bạc đột nhiên bị mở, sau đó trượt ra hai cái đùi ngọc trắng nõn, Triển Tiểu Liên xem mà nước miếng xoạch nhỏ lên trên xe con, cô vội vàng đưa tay lau, chờ cô lại muốn xem, hai cái đùi kia đã nhanh chóng rụt về. Cửa mở ra cũng không đóng lại, nửa phút sau đi xuống một người đàn ông, mặc một bộ quần áo lòe loẹt, bất nam bất nữ, nếu không phải là thân hình và khung xương ấy, chỉ nhìn mặt và quần áo, nhất định sẽ có người nói hắn là phụ nữ, có điều bây giờ người này trông tâm tình tựa hồ rất không tốt, bởi vì chuyện thứ nhất hắn xuống xe chính là đạp một cước vào người cách hắn gần nhất ra xa mấy mét, sau đó hai tay luồn vào trong tóc hung hăng nắm hai cái, một đôi mắt giống như yêu tinh đảo qua bốn phía, cuối cùng dừng trên người Triển Tiểu Liên.

Hô hấp của Triển Tiểu Liên cứng lại, tim treo trên cổ họng, gian nan nuốt nước miếng, cẩn thận nhìn hắn từng bước một đi tới, Triển Tiểu Liên không biết nam yêu tinh có nhớ cô hay không, trong lòng vẫn bồn chồn, lần này cô lại phá hủy chuyện tốt của hắn, vạn nhất hắn còn nhớ, liệu có thù mới hận cũ thêm một khối, lại muốn giết chết cô hay không chứ?

Trên đường Triển Tiểu Liên đến Thanh Thành bị lạnh, nước mũi đã bắt đầu chảy xuống, nam yêu tinh vừa tới gần, người đàn ông phía sau Triển Tiểu Liên còn căng thẳng hơn cả Triển Tiểu Liên, phản xạ có điều kiện đứng nghiêm cúi đầu rụt mông, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình. Có điều, bộ dáng nhếch nhác trời long đất lở quỷ thần khóc của Triển Tiểu Liên cuối cùng đoạt đi sự chú ý, nam yêu tinh một đường vuốt thân xe lại đây, đi chậm rì rì, sau đó dừng trước mặt Triển Tiểu Liên, dù sao người này lúc nào nhìn cũng không tử tế, tựa như người mẫu xe tựa vào trên xe, khóe mắt quét cô một cái, vươn một tay gõ thân xe “cộp cộp cộp”, không kiên nhẫn hỏi: “Thứ bẩn từ đâu ra ở đây vướng mắt gia?”

Triển Tiểu Liên nửa há miệng, vươn tay chỉ người áo đen phía sau, dùng sức hít nước mũi, nước mũi kia “rột” một cái đã bị cô hít vào, nam yêu tinh bởi vì một tiếng này toàn thân run lên, biểu tình trên mặt nhìn tựa như ăn phân. Triển Tiểu Liên cũng không để ý, chỉ quan tâm mau mau giải thích nói: “Tôi, tôi không muốn vướng mắt lão ngài, chủ yếu là hắn cản tôi lại…” Tiếp tục đọc “Thần phục – Chương 16”

Thần phục – Chương 15

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 15 – Rung xe (1)

Triển Tiểu Liên rời nhà trốn đi, nhà họ Triển và nhà họ An đồng thời ầm ĩ ngất trời, mẹ cô không thể nào để chuyện con gái mình mình trốn đi để nhà họ An chế giễu, nguyên nhân căn bản nhất còn không phải là An Lý Mộc dẫn gây nên? Lại nói, nơi duy nhất bố mẹ cô có thể nghĩ cô đi là trường học của An Lý Mộc. Vậy càng làm bố mẹ cô lo lắng, Triển Tiểu Liên từ trước đến giờ chưa từng một mình ra khỏi trấn Nam Đường, con bé đi như thế nào đây?

Lúc bố mẹ Triển Tiểu Liên sốt ruột, cô đang trên đường đi Thanh Thành, cô chưa từng ra khỏi trấn Nam Đường, nhưng Triển Tiểu Liên nhớ đường, cũng biết lên xe nào, cô quả thật muốn đi trường học của An Lý Mộc, nhưng đến nhà ga hỏi tiền vé xong là bỏ qua, cô mang không đủ tiền.

Triển Tiểu Liên không chần chừ, ngồi thẳng xe đi Thanh Thành, cô và anh Đầu Gỗ ầm ĩ thành như thế, cũng là bởi bố mẹ cô, Triển Tiểu Liên cả bụng tức giận, nhà cũng không quay về, đi tìm dì út. Nhưng bố mẹ cô một lòng một dạ cho rằng cô nhất định là đi tìm An Lý Mộc, người hai nhà thuê xe riêng đi đến trường An Lý Mộc, bên này An Lý Mộc vừa mới tới trường, đồ còn chưa kịp buông, bên kia có người chạy tới nói với anh rằng bố anh qua đây xem anh, An Lý Mộc cũng có chút ngẩn ra, tình huống gì?

Người hai nhà vừa chạm mặt An Lý Mộc, đều trợn tròn mắt, Triển Tiểu Liên không tới?! Còn do dự cái gì nữa, bố cô không nói hai lời liền báo cảnh sát, kết quả người ta không lập án, lý do là Triển Tiểu Liên mất tích chưa đầy hai mươi tư tiếng đồng hồ, không cho lập án. An Lý Mộc cũng giậm chân, không nói cái gì, chạy đi mượn xe đạp của bạn học, lên xe định đi, bố anh một phen giữ chặt chỗ ngồi sau xe anh: “Đầu Gỗ con đi làm cái gì? Con đứa nhỏ này sao lại thế, Tiểu Liên nhà chú Triển mất tích người ta còn không vội con chạy đi đâu?”

An Lý Mộc một phen giãy khỏi lôi kéo của bố anh, leo lên xe không quay đầu lại liền đi, trong miệng quăng một câu: “Con đạp xe tìm dọc đường, chưa biết chừng là em ấy lạc đường.”

Bố anh vội vàng sống chết chạy đuổi theo anh, thằng nhóc này là đồ ngốc hay sao? Cách mấy cái thành phố, nó đạp xe mấy ngày mới có thể tìm được? Bố mẹ cô bây giờ cũng không có lòng dạ quản An Lý Mộc, xác nhận Triển Tiểu Liên không ở đây liền vội vã trở về, trên đường trở về thì tách ra, đi qua mấy con đường đi thông đến trường An Lý Mộc, sợ con bé không có tiền tự mình ngu ngốc mà đi bộ. Bố mẹ nhà họ An không cho An Lý Mộc quản, bọn họ đi theo cùng tìm là được, tránh cho An Lý Mộc đến lúc đó lại bị đổ thừa, kết quả bố mẹ nhà họ An chân trước vừa đi, chân sau An Lý Mộc cũng tự đi ra theo.

Lúc bố mẹ anh cũng sắp tuyệt vọng, Triển Tiểu Liên đã đứng ở trên đường phố Thanh Thành, cô ra sức hít hít nước mũi, cảm thấy trời của Thanh Thành đều là màu xanh, kỳ nghỉ này của cô nửa đầu thì tốt đẹp, nửa sau thì hỏng bét, từ lúc tình yêu của cô với anh Đầu Gỗ bị lộ, cô liền cái gì cũng rất xui xẻo, cuối cùng anh Đầu Gỗ phớt lờ cô, Triển Tiểu Liên tỏ vẻ rất đau lòng.

Triển Tiểu Liên chưa từng tự mình đi đến nhà dì út, cô tìm thẳng đến con đường bọn họ đi khi dạo phố, nhớ lúc đó ngồi mấy chuyến xe, chính là muốn đi theo như tuyến đường ấy. Thân thể Triển Tiểu Liên không tốt không phải một ngày hai ngày, cô đi một lúc liền cảm thấy mệt, ngáp một cái, buồn ngủ, nghĩ phải nhanh chút đến nhà dì út ngủ, đi tới bên cạnh cửa kính của cửa tiệm ven đường, soi bộ dáng của mình trong kính thủy tinh, cũng thật đủ khó coi, một đường xóc nảy lại đây, trên đường gió lớn, mũi Triển Tiểu Liên có chút nghẹt, phỏng chừng là bị cảm lạnh, cô lấy cái lược mang theo bên người từ trong ba lô của mình, hướng về phía thủy tinh chải mái tóc giống như ổ gà của mình hai cái, vốn muốn chỉnh ngay ngắn hơn chút, sau khi chải ngay cả bím tóc cũng lỏng ra. Tiếp tục đọc “Thần phục – Chương 15”

Thần phục – Chương 14

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 14 – Bỏ nhà trốn đi

Vành mắt An Lý Mộc đỏ ửng, anh ngẩng đầu nhìn bố cô hỏi: “Chú, cháu không hiểu, cháu thích Tiểu Liên, Tiểu Liên cũng thích cháu, chú thím cũng thích cháu, bố mẹ cháu cũng thích Tiểu Liên, vì sao lại không được chứ? Nếu là vì lo nghĩ tuổi Tiểu Liên còn nhỏ, sợ bọn cháu phạm sai lầm, vậy cháu sau này được nghỉ sẽ không về nhà, cháu không gặp em có được không? Vì sao lại nhất định phải chia rẽ bọn cháu? Chú, rõ ràng có thể ai cũng vui mừng, vì sao nhất định phải khiến cho phức tạp như thế?…”

Bố cô lắc lắc đầu, cũng không muốn nhiều lời: “Đầu Gỗ, không phải chú ép cháu, chú nói thẳng với cháu vậy, cháu nếu ở cùng Tiểu Liên, cũng được, chờ sau khi chú và mẹ con bé chết đã. Chú sống, chú sẽ không đồng ý, hai đứa hết hi vọng đi.”

Nước mắt An Lý Mộc rơi xuống: “Chú, đây rốt cuộc là vì sao? Vì sao cháu và em lại không được?”

Bố cô phất tay với anh: “Về nhà đi, vừa rồi là chú xúc động, về sau đừng đến đây, nếu chia tay phải chia tay hoàn toàn.”

An Lý Mộc không đi, kiên cường muốn hỏi cho rõ ràng, bố mẹ anh bị anh chọc tức, nhà họ Triển đây là rất lịch sự, đổi người khác ai có thể dễ dàng coi như xong như thế? Bên ngoài không biết người ta còn có thể nói cái gì đâu, loại chuyện này chắc chắn là con gái chịu thiệt, sau này tìm nhà chồng không chừng cũng khó khăn. Bố mẹ anh không biết bố mẹ cô nghĩ thế nào, dù sao không lại đổ thừa Đầu Gỗ nhà bọn họ là được.

Trong lòng An Lý Mộc có chút tuyệt vọng: “Chú, chú cho dù bây giờ bảo cháu chết, cũng cho cháu làm quỷ hiểu rõ, vì sao cháu và Tiểu Liên lại không được?!”

Bố cô nhìn vẻ mặt không chịu nhượng bộ của anh, trong mắt người con trai trẻ tuổi chứa lệ, bộ dáng không nói rõ ràng anh sẽ không rời đi, bố cô thầm thở ra một hơi, lạnh mặt nói: “Đầu Gỗ, chú có mấy lời nói nặng cũng không dễ nghe, cháu đã thật sự muốn nghe, chú sẽ nói thẳng, cháu nuôi không nổi Tiểu Liên, cho dù về sau cháu cố gắng thế nào cũng nuôi không nổi con bé, thuốc Tiểu Liên dùng bây giờ đều là tốt nhất, sau này sẽ liên tục không ngừng mà lấp tiền vào đó, cháu nuôi không nổi, không phải chú coi thường cháu, mà là nói sự thật, thuốc của Tiểu Liên đều là phía Tương Giang gửi tới, đều là hàng nhập khẩu, trong đại lục mua cũng mua không được. Đầu Gỗ, cháu sau này giỏi nhất cũng chỉ là một cảnh sát linh tinh, chút tiền lương ấy của cháu lấy cái gì nuôi con bé? Tiểu Liên nói trắng ra là chính là số công chúa, người bình thường thật sự nuôi không nổi. Với lại, Tiểu Liên nhà bác hồi bé từng đi xem bói, về sau người nó lấy nhất định là cực kỳ giàu có, điều kiện nhà cháu còn không bằng nhà chú, cháu cũng không xứng với Tiểu Liên nhà chú…”

Lời này của bố cô thực sự là rất làm tổn thương lòng tự trọng của người khác, đừng nói An Lý Mộc, ngay cả bố mẹ anh nghe xong cũng biến sắc, bọn họ thật ra cũng ghét Triển Tiểu Liên, nhưng không nói ra mà thôi, mấy lời xứng đôi hay không này, nói ra chính là tổn thương người ta, thậm chí là chứa ý sỉ nhục, không ai ngờ được lời này là từ miệng bố cô nói ra, lời này nói xong, e rằng người hai nhà sau này cũng sẽ không qua lại nữa.

An Lý Mộc cúi đầu, vươn tay lau nước mắt, rầu rĩ nói tiếng: “Chú, cháu hiểu rồi, cháu không quấn lấy nữa…” Nói xong, An Lý Mộc nhấc chân bước đi. Tiếp tục đọc “Thần phục – Chương 14”