Ma đầu – Quyển hạ – Chương 21

Ma đầu

  • Tác giả: Vân Quá Thị Phi
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Đệ nhị thập nhất chương

Lạc Thịnh Nghĩa thiếu chút nữa bật cười, Mạnh Trúc như vậy không biết nhìn tuyệt đối sẽ khoác cho cái danh ngạo mạn vô lễ. Tôn Huyên đương nhiên là không biết hắn nghe không hiểu, tức giận đến run run, nhưng cũng không thể nói cái gì.

Mạnh Trúc không hiểu ra sao cả liếc nhìn Tôn Huyên, vị son phấn trên người nữ nhân kia sặc hắn vẫn khó chịu, có chút cảm giác hít thở không thông, nhíu nhíu mày khịt khịt mũi.

Tôn Huyên kia khẽ hừ một tiếng, sau đó liền phất tay áo đi về phía sảnh trước.

Lạc Thịnh Nghĩa càng buồn cười, nữ nhân kia nhất định là bị tức vô cùng, nếu thật sự không đầu không đuôi vào sảnh trước như thế, không biết sẽ bị mẹ với Lạc Thịnh Vũ răn dạy thế nào.

Lạc Thịnh Nghĩa duỗi cổ nhìn hồi lâu, Tôn Huyên thật đúng là đi vào. Xem náo nhiệt xong vừa quay đầu, liền nhìn thấy cửa viện cách đó không xa có bóng người, không phải Mạnh Khanh còn có thể là ai. Người nọ chống lại ánh mắt Lạc Thịnh Nghĩa, tựa hồ là híp híp, sau đó xoay người bước đi.

“Hỏng rồi…” Lạc Thịnh Nghĩa nói thầm một tiếng, nói với Mạnh Trúc: “Ngươi chờ ở đây, đừng đi một mình.” Nói xong triển khai khinh công nhảy người lên, đuổi theo Mạnh Khanh.

Mạnh Trúc thấy Lạc Thịnh Nghĩa đi, ngược lại vui vẻ. Nhìn chung quanh không có ai, liền đứng lên lặng lẽ dịch về phía sảnh trước, muốn xem thử Lạc Thịnh Vũ thế nào, lâu như vậy cũng không đi ra.

Nhưng mà Mạnh Trúc có chút kiêng dè, cũng không dám qua thật. Hắn sợ Lạc Thịnh Vũ sẽ tức giận, ngộ nhỡ người nọ lại lấy thuốc đắng ngắt cho hắn uống thì làm sao? Nghĩ như vậy, Mạnh Trúc liền khóc. Nhưng một mình hắn ở đây lại không thoải mái.

Mạnh Trúc xoay mấy vòng ở cửa sảnh trước, do dự rốt cuộc có nên lặng lẽ xem thử tình hình hay không. Bỗng nhiên nghe thấy “két” một tiếng, cửa đột nhiên mở ra, dọa sợ hắn.

Đi ra là Tôn Huyên không thể nghi ngờ, nữ nhân bộ dáng cơ hồ là tủi thân sắp khóc. Thấy Mạnh Trúc hung hăng trợn mắt nhìn hắn, lập tức con ngươi đảo một vòng, cất cao giọng nói: “Ô?! Đại tỷ tỷ sao lại cũng ở đây?”

Cửa phòng còn chưa kịp đóng, nửa khép. Lạc Thịnh Vũ nghe thấy động tĩnh bên ngoài vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Mạnh Trúc mở to hai mắt, tựa hồ bị thanh âm chói tai của Tôn Huyên dọa.

Lữ Văn Quân cũng liếc mắt nhìn Mạnh Trúc bên ngoài, lại liếc mắt nhìn Tôn Huyên, nói: “Càng ngày càng không có giáo dưỡng, hô to gọi nhỏ còn thể thống gì.”

Tôn Huyên bị nghẹn một câu, cắn môi cũng không dám cãi lại, cuối cùng chỉ có thể phẫn nộ lui xuống.

Mạnh Trúc chống lại ánh mắt Lạc Thịnh Vũ, rụt cổ một cái, chột dạ liền muốn mau mau chạy. Quay người lại lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Lạc Thịnh Vũ thấy hoảng sợ, thân hình lóe lên liền vọt tới bên người Mạnh Trúc, đỡ hắn.

Lữ Văn Quân cũng kêu lên một tiếng, đứng dậy, thấy là một hồi sợ bóng sợ gió mới thở ra, nói: “Luống ca luống cuống thành thế nào, ngã sấp xuống đứa nhỏ làm sao?” Dứt lời phất phất tay, lại nói: “Quên đi quên đi, Thịnh Vũ con đưa nàng đi xuống đi, nghỉ ngơi cho tốt. Lại để đại phu xem thử, đừng có sơ xuất gì.”

Lạc Thịnh Vũ đáp ứng, dìu Mạnh Trúc đi ra ngoài.

Mạnh Trúc vụng trộm liếc mặt Lạc Thịnh Vũ một cái, tựa hồ không có vẻ mất hứng gì, nhẹ nhàng thở ra, kéo tay áo y.

Lạc Thịnh Vũ sờ sờ tóc hắn, nói: “Về phòng trước.” Tiếp tục đọc “Ma đầu – Quyển hạ – Chương 21”

Advertisement

Ma đầu – Quyển hạ – Chương 20

Ma đầu

  • Tác giả: Vân Quá Thị Phi
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Đệ nhị thập chương

Mãi đến tối lúc ngủ Mạnh Trúc vẫn còn giận dỗi Lạc Thịnh Vũ, mắt cũng không thèm nhìn y một lần. Lạc Thịnh Vũ hơi cảm thấy buồn cười. Người nọ nóng giận bĩu môi, đưa lưng về phía mình, vẻ mặt đều là điệu bộ “ta rất mất hứng”.

Lạc Thịnh Vũ vẫn giống như thường ngày, chờ sau khi người ta đưa nước nóng tới, liền giúp Mạnh Trúc cởi quần áo, ôm vào trong thùng tắm tắm rửa cho hắn.

Mạnh Trúc nửa cúi đầu vẫn còn không nhìn y, nắm tóc của mình buộc chơi. Lạc Thịnh Vũ ngược lại là không để ý chút nào, vẻ mặt vẫn mềm mỏng như cũ. Nghĩ đến cuộc sống giống như bây giờ, thật sự là rất an nhàn, nếu có thể vẫn tiếp tục như vậy…

Lạc Thịnh Vũ không khỏi thở dài, nhiều năm như vậy trăm phương ngàn kế chung quy có lúc mệt mỏi, mà y là thật sự mệt chết đi rồi. Lại không biết sau khi Tiểu Trúc khỏi còn nguyện ý sống với mình như thế này nữa không. Có lẽ chuyện thứ nhất của người kia là báo thù đi? Vân Thiên cốc vĩnh viễn là quan trọng nhất trong lòng người kia.

Mạnh Trúc chơi với tóc mình trong chốc lát, sau đó thì nhìn thấy Lạc Thịnh Vũ tư tưởng không tập trung tắm rửa cho mình. Lần này càng tức giận, lúc trẻ con giận dỗi đều nên có người dỗ đùa, ai giống Lạc Thịnh Vũ chẳng tỏ vẻ gì cả.

Mạnh Trúc phồng má dùng sức vỗ mặt nước một cái, rầm một tiếng bắn tung tóe, trên người Lạc Thịnh Vũ không thể tránh khỏi bị ướt, trên mặt đối phương cũng bắn không ít nước.

Lạc Thịnh Vũ giật mình tỉnh lại liền nhìn thấy Mạnh Trúc xụ mặt, nhưng bộ dáng lập tức sẽ bật cười. Có chút bất đắc dĩ lau mặt, sờ sờ tóc người nọ, nói: ”Ngươi làm cả người ta ướt có phải muốn ta tắm cùng ngươi hay không?”

Mạnh Trúc nghe không hiểu lời y, nhịn cười cúi đầu không để ý tới y, lại khôi phục thái độ tức giận không nhìn y.

Lạc Thịnh Vũ vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve cổ hắn, xương quai xanh tinh tế khiến y lưu luyến. Mấy ngày nay Mạnh Trúc tựa hồ là nặng chút, bụng cũng rõ ràng hơi nhô lên.

Biểu tình trên khuôn mặt Lạc Thịnh Vũ lại dịu dàng hơn, bàn tay xẹt qua bả vai Mạnh Trúc, ngón tay quét qua màu đỏ thắm nhô ra trước ngực hắn, tùy ý vuốt ve.

“A!” Mạnh Trúc thở nhẹ một tiếng, tựa hồ là hoảng sợ, trước ngực đau nhói rất nhẹ, trên sống lưng tê dại một trận, không có chuẩn bị thiếu chút nữa nhảy ra từ trong thùng tắm.

Lạc Thịnh Vũ cười nhẹ một tiếng, ngực Mạnh Trúc phập phồng kịch liệt hơn, hô hấp cũng nhanh dần, nhưng người nọ tựa hồ còn nhớ mình đang tức giận, mím môi cúi đầu, vẫn không để ý tới y.

Lạc Thịnh Vũ thấy, tay kia thì trượt xuống dưới nước, vuốt ve thắt lưng hắn, cảm thụ sự mềm dẻo của da thịt dưới bàn tay. Tay lưu luyến trước ngực Mạnh Trúc càng thêm càn rỡ.

Mạnh Trúc cắn môi, nhưng mà thật sự chịu không nổi, mạnh mẽ ngẩng đầu, hung hăng trừng Lạc Thịnh Vũ một cái. Hô hấp của Lạc Thịnh Vũ cũng có chút ồ ồ, lại nhìn thấy ánh mắt sương mù của người nọ, càng chịu đựng không nổi. Quần áo cũng không kịp cởi ra, bỗng nhiên bước vào trong thùng tắm ôm lấy đối phương.

Mạnh Trúc mở to hai mắt, nhất thời không kịp phản ứng. Hai người dán thật chặt vào nhau, nước trong thùng tắm bị tràn ra một đống lớn. Người nọ từ phía sau lưng ôm mình, quần áo ướt nhẹp áp trên người hắn, có chút không thoải mái giãy giụa mấy cái.

“Ngoan, đừng lộn xộn.”

Mạnh Trúc ngọ ngoạy trong lòng Lạc Thịnh Vũ, Lạc Thịnh Vũ ôm chặt hắn, hôn từng cái lên tóc, gáy và bả vai hắn.

“A… Ưm…”

Chỗ trong thùng tắm có hạn, Mạnh Trúc ngay cả giơ tay lên cũng không thể, đột nhiên có cái gì chen vào chỗ còn có chút nóng rát phía dưới mình, khiến hắn kêu lên.

Lần này Mạnh Trúc gây sức ép càng lớn, Lạc Thịnh Vũ bị hắn trêu chọc vẫn muốn tiến thẳng vào nơi chật khít cực nóng đó, nhưng lại sợ làm hắn bị thương, chỉ có thể vừa dỗ người ta vừa từ từ mở rộng.

Mạnh Trúc ban đầu cảm thấy khó chịu, nhưng không bao lâu cũng thích ứng. Hơn nữa bị Lạc Thịnh Vũ làm cho toàn thân vô lực, chỉ có thể nằm sấp trên vách thùng tắm, mặc Lạc Thịnh Vũ ta cần ta cứ lấy.

“Ư, ưm…” Cổ Mạnh Trúc dương lên, bị Lạc Thịnh Vũ nắm cằm, môi lập tức đã bị chiếm cứ. Thứ cực nóng to lớn phía dưới đang chậm rãi ra vào tại chỗ đó, tựa hồ châm chước thân thể mệt mỏi của hắn, không có quá kịch liệt. Nhưng loại ra vào thong thả này, tra tấn ý thức hắn.

Mạnh Trúc tựa vào trong lòng Lạc Thịnh Vũ, cơ hồ nâng không nổi một ngón tay, cả người đều mềm oặt, đừng nói tức giận, hắn bây giờ còn không tức giận nổi.

Lạc Thịnh Vũ làm người ta mệt muốn chết, hôn hôn trán hắn, nước cũng hoàn toàn lạnh, đành phải qua loa rửa một chút, liền bế người ra, đặt lên giường đắp kín chăn. Tiếp tục đọc “Ma đầu – Quyển hạ – Chương 20”

Ma đầu – Quyển hạ – Chương 19

Ma đầu

  • Tác giả: Vân Quá Thị Phi
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Đệ thập cửu chương

Tình hình Mạnh Trúc vẫn không tốt cũng không xấu, giống như đứa trẻ. Ban đầu còn rất dính Lạc Thịnh Vũ, kiên quyết bắt y ở cùng, một khắc cũng không thể rời đi. Nhưng mà sau đó cũng không có chuyện như vậy…

Muốn trách chỉ có thể trách cái gọi là “thuốc đắng dã tật”, Lạc Thịnh Vũ mỗi lần mớm thuốc cho hắn đều làm người ta vừa khóc vừa kêu. Nhiều lần, Mạnh Trúc vừa nhìn thấy Lạc Thịnh Vũ cũng không thèm để ý.

Lạc Thịnh Vũ có chút dở khóc dở cười, lúc đẩy cửa vào thấy Mạnh Trúc nằm trên giường, trong tay nắm một lọn tóc đang đùa nghịch. Người nọ tựa hồ là liếc mắt nhìn về phía mình, sau đó rất không nể mặt mặt hướng vào trong, chăn cũng kéo đến đỉnh đầu, cả người đều rụt lại.

Lạc Thịnh Vũ lắc đầu cười cười, đặt chén thuốc trong tay lên bàn, đi qua kéo Mạnh Trúc từ trong chăn ra, nói: ”Ngươi ngoan ngoãn uống thuốc, ta mang ngươi đi ra ngoài một chút, thế nào?”

Miệng Mạnh Trúc mím chặt, mày dài nhăn nhó, kéo chặt chăn nhất định không buông tay. Lạc Thịnh Vũ cúi đầu hôn ngón tay hắn nắm chăn lộ ra bên ngoài. Mạnh Trúc giống như là bị dọa, vội vàng buông tay. Mở to mắt, nhìn nửa ngày mới phát hiện là một màn sợ bóng sợ gió.

Lạc Thịnh Vũ kéo người vào gần mình, khoác quần áo cho hắn bế ngang người lên, nói: “Đến chỗ bàn uống thuốc, để tránh lại vẩy cả giường.”

“Không… Không…” Mạnh Trúc liên tiếp lắc đầu, tội nghiệp nắm cánh tay Lạc Thịnh Vũ, trong mắt phượng sắp có thể nặn ra nước.

Lạc Thịnh Vũ để hắn ngồi trên bàn, sau đó cầm thuốc bưng cho hắn, nói: ”Chuẩn bị mứt hoa quả cho ngươi.” Nói xong còn lấy cái hộp đựng mứt hoa quả đặt vào tay hắn.

“Không…” Mạnh Trúc quyết tâm chính là không uống, mặc kệ đối phương dỗ như thế nào, dứt khoát nhắm mắt lại không nhìn y.

Lạc Thịnh Vũ dứt khoát đưa tay nắm quai hàm hắn, miệng đối miệng trút cho hắn một ngụm. Mạnh Trúc hoảng sợ, ánh mắt mở to, miệng lập tức tràn ngập vị đắng chát, yết hầu không tự chủ lăn lên xuống, nuốt xuống, nhưng mà cũng có chút nước thuốc theo khóe miệng vẫn chảy tới trong cổ áo.

Mạnh Trúc đắng vẫn ho mãi, có điều Lạc Thịnh Vũ lần này vẫn chưa xong, lại ngậm một ngụm đút cho Mạnh Trúc. Mạnh Trúc bị y nắm cằm, muốn khép khớp hàm cũng không được, hai ngụm thuốc lớn vào bụng, coi như là uống hơn phân nửa bát.

Mạnh Trúc đắng lưỡi vẫn tê dại, Lạc Thịnh Vũ cũng không khá hơn chút nào, dù sao hai người nếm cũng là cùng một thứ. Lạc Thịnh Vũ đút xong ngụm thuốc thứ hai, cũng không rời đi, nhẹ nhàng mút môi hắn, tựa hồ muốn liếm sạch đắng chát trong miệng hai người, cánh lưỡi xâm lược qua lại trong miệng Mạnh Trúc.

“Ưm a…” Đầu lưỡi Mạnh Trúc tê dại, cũng không biết tránh né, tùy ý Lạc Thịnh Vũ dây dưa, trong hô hấp càng lúc càng gấp mang theo rên rỉ khe khẽ.

Lạc Thịnh Vũ buông cằm hắn ra, nhìn sắc mặt hắn hơi đỏ lên, một đôi mắt phượng nhìn mình chằm chằm, bên trong còn có hơi nước, bộ dạng mất hứng, ”Đắng!”

Lạc Thịnh Vũ cầm mứt hoa quả đưa vào trong miệng hắn, ngón tay nhẹ nhàng đưa qua đưa lại trên môi hắn, theo kẽ môi vùi vào trong, chạm đến cánh lưỡi vừa mềm vừa trơn ấy, không nhịn được cong ngón tay, khiêu khích qua lại.

Trong miệng Mạnh Trúc ngậm mứt hoa quả, lại bị ngón tay y trêu chọc đầu lưỡi qua lại, nuốt không kịp, sợi tơ dâm mỹ theo khóe miệng chảy ra, tựa hồ còn mang theo cái chua ngọt của mứt hoa quả.

Lạc Thịnh Vũ ôm eo hắn, cúi đầu liếm hôn khóe miệng hắn, theo đó hôn đến cần cổ, lưu luyến chỗ xương quai xanh, cái loại hương vị thơm ngọt ấy pha trộn cái đắng chát của thuốc, khiến y có chút không nỡ rời đi.

Mạnh Trúc kêu khẽ “a” một tiếng, cảm thấy trên cổ hơi tê ngứa, nhưng không khó chịu, trái lại khiến hắn cảm thấy thoải mái. Không kìm nổi hai tay vắt trên vai Lạc Thịnh Vũ, hơi hơi giương cổ, cổ họng cũng trượt lên xuống.

Lạc Thịnh Vũ thấy hắn phản ứng như thế, càng không nỡ buông hắn ra, đột nhiên bế hắn lên, đặt lên giường, hỏi: ”Thoải mái không?” Y nói xong tiện tay buông rèm xuống. Tiếp tục đọc “Ma đầu – Quyển hạ – Chương 19”

Ma đầu – Quyển hạ – Chương 18

Ma đầu

  • Tác giả: Vân Quá Thị Phi
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Đệ thập bát chương

Mạnh Trúc chỉ cảm thấy giữa lưng đau nhức, ”xẹt” một tiếng âm thanh giống như vũ khí sắc bén tách da thịt ra. Hắn đau đến giật mình, chân khí lập tức tiết ra, thân hình bộ pháp hơi chậm lại.

Lạc Thịnh Vũ đâu còn để ý được gì, tung mình nhảy lên, ngón tay gõ trên trường kiếm, chỉ nghe một tiếng giòn vang, trường kiếm kia lập tức gãy thành hai khúc. Một tay y ôm eo Mạnh Trúc, nhanh chóng lui về phía sau vài bước. Chẳng qua là một mình y còn có chút đứng không vững, lúc này càng là lảo đảo hai bước, chống vào thân cây phía sau mới đứng vững.

“Ta không sao…” Mạnh Trúc cắn chặt răng, nhìn Lạc Thịnh Vũ vẻ mặt nóng ruột, thở hổn hển hai hơi nói. Hắn nói xong muốn đưa cái bình trong tay cho Lạc Thịnh Vũ, nhưng ngay cả chút hơi sức ấy cũng không có. Chỉ cảm thấy mệt mỏi từ giữa lưng lan ra đến tứ chi trăm xương, hô hấp cũng dồn dập hơn, giống như là bị bóp cổ họng.

Lạc Thịnh Vũ thấy hắn sắc mặt trắng bệch, trên tay y đỡ Mạnh Trúc đều là máu, cúi đầu nhìn càng run sợ. Trên thân kiếm của Lam Y có phun độc, màu máu tươi ấy sớm đã mất màu vốn có.

Lam Y đứng tại chỗ, không kìm nổi cười rộ lên, cười có chút khàn cả giọng. Nhưng tiếng cười của nàng chưa ngưng, đột nhiên quát to một tiếng “a”, thân thể ngã xa bảy tám bước.

Chỉ nghe thấy tiếng vạt áo lật, một thân ảnh đã ở trước mắt. Trong tay người nọ cầm một cái roi dài, thần sắc hung tàn, bỗng nhiên giơ tay, chỉ nghe “bộp” một tiếng, roi dài giống như con rắn, nhanh chóng bắn qua, cuốn chặt lấy yết hầu Lam Y.

Người tới không phải Mạnh Khanh còn có thể là ai?! Cánh tay y rung một cái, roi dài giật, đánh Lam Y ngã văng ra ngoài. Lam Y ngã trên mặt đất, lập tức nôn ra mấy ngụm máu tươi.

“Đợi chút,” Lạc Thịnh Nghĩa chạy tới đã nhìn thấy mắt Mạnh Khanh cũng có chút đỏ, một roi xuống đã đánh gần chết người, vội vàng cầm tay nắm roi của hắn, nói: ”Ngươi đánh chết nàng, thuốc giải làm sao bây giờ!”

Mạnh Khanh chỉ là cười lạnh, nói: ”Có ta ở đây, còn cần giữ mạng nàng ta đổi thuốc giải sao?” Hắn dứt lời, hất tay Lạc Thịnh Nghĩa ra, đến gần Lam Y, lại nói, ”Nhưng mà, ngươi cũng là nhắc nhở ta.” Hắn nói xong ngồi xổm xuống, một phen chế trụ hàm dưới Lam Y, nhét một viên thuốc vào trong miệng nàng.

“Nhanh lên đi!” Lạc Thịnh Nghĩa vội vàng nói: ”Mang theo Mạnh cốc chủ đi trước, phía sau có người đến, nơi này rất nguy hiểm.”

Mạnh Khanh nghe xong đi qua, hắn nhìn thấy vết thương trên người Mạnh Trúc toàn thân tức giận đến run rẩy, một tay kéo người trong lòng Lạc Thịnh Vũ qua. Lúc này Mạnh Trúc đã ngất đi, nếu không phải còn có hô hấp, quả thật là sống chết khó phân biệt.

Lạc Thịnh Nghĩa nhìn Lạc Thịnh Vũ híp híp mắt, y đứng nơi đó vẫn không nhúc nhích.

Mạnh Khanh liếc mắt nhìn y nói: ”Ngươi dìu gã, đi.”

Lạc Thịnh Nghĩa tựa hồ có chút không tình nguyện, nhưng cuối cùng vẫn đi qua kéo Lạc Thịnh Vũ dậy.

Lúc bốn người trở lại khách điếm Mạnh Hiểu đương loay hoay trong khách điếm, nhìn thấy Mạnh Trúc hôn mê bất tỉnh trái tim vừa mới thở phào thoáng cái lại dâng lên cổ họng.

“Chủ tử trúng độc, ta chữa thương cho chủ tử trước.” Mạnh Khanh nói một câu với Mạnh Hiểu, liền ôm Mạnh Trúc vào phòng.

Lạc Thịnh Vũ cũng bị thương không nhẹ, nhưng cũng may có Mạnh Hiểu và Mạnh Khanh, độc trên người đương nhiên không cần lo lắng. Nghỉ ngơi trong chốc lát cũng đã cảm thấy thân thể thoải mái không ít.

Trong lòng y lo lắng thương thế của Mạnh Trúc, có chút đứng ngồi không yên, nhưng Mạnh Khanh không cho ai vào trong, y cũng sợ quấy rầy việc trị liệu của đối phương.

Lúc chập tối, trong phòng Mạnh Trúc vẫn không chút động tĩnh. Mạnh Hiểu đến đưa ít cơm chiều cho Lạc Thịnh Vũ, nhìn y lo lắng như thế, không nhịn được nói: ”Chủ tử hẳn là không có việc gì, không cần quá lo lắng.”

Lạc Thịnh Vũ chỉ gật gật đầu, thủ đoạn dùng độc giải độc của Mạnh Khanh y biết. Nhưng cho dù biết trong lòng cũng có chút lo lắng khó diễn tả.

Mạnh Hiểu dùng cơm chiều xong liền đi chỗ Mạnh Khanh xem thử, gõ cửa đi vào, vòng qua bình phong, có thể nhìn thấy bên trong. Mạnh Khanh đang đứng cạnh bàn thu dọn đồ đạc, Mạnh Trúc im lặng nằm trên giường, tựa hồ còn chưa có tỉnh.

“Chủ tử thế nào?”

“Không có việc gì, tỉnh lại là được rồi.” Mạnh Khanh thở dài, nói.

Mạnh Hiểu gật gật đầu, ”Ngươi đây là…?!” Nàng vốn định giúp Mạnh Khanh thu dọn đồ, liền nhìn thấy trên bàn có một bình nhỏ màu đỏ thẫm, không khỏi mở to hai mắt.

Mạnh Khanh cầm bình nhỏ màu đỏ vào tay, nói: ”Đây chính là thần dược cải tử hoàn sinh.”

“Ngươi…” Mạnh Hiểu thở dài, nói: ”Thuốc này là có thể cải tử hoàn sinh, nhưng…”

Tiếp tục đọc “Ma đầu – Quyển hạ – Chương 18”

Ma đầu – Quyển hạ – Chương 17

Ma đầu

  • Tác giả: Vân Quá Thị Phi
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Đệ thập thất chương

Mắt phượng của Mạnh Trúc đột nhiên mở to, trong lòng rùng mình, không khỏi nín thở ngưng thần lẳng lặng nghe mấy người phía dưới nói chuyện. Nhưng Lạc Thịnh Vũ nói xong một câu, lại không người nói tiếp, tựa hồ ngay cả tiếng hít thở cũng chưa từng có.

Cách một lúc lâu, Lạc Thịnh Vũ tựa hồ là cười khẽ một tiếng, lại mở miệng, nói: ”Xem ra ta nói không sai.”

Lạc Kiến Bắc thì đứng ở chỗ phía sau Lạc Thịnh Vũ một bước, lúc này trong lòng cũng là run sợ, tay nắm trường kiếm lại tăng thêm mấy phần khí lực, hé miệng.

Da Luật Hàm đối diện trầm mặc nửa ngày, rồi mới lên tiếng: ”Chúng ta chỉ là sợ ngươi dao động.”

Lạc Thịnh Vũ cười lạnh một tiếng, ý vị chứa đầy chế nhạo, nói: ”Không phải ta dao động, đều là các ngươi ép. Nhiều năm như vậy các ngươi một lần cũng không có tín nhiệm ta, bên cạnh ta vĩnh viễn đều là cơ sở ngầm, Lạc Kiến Đông như thế, Lam Y cũng là như thế.”

Mày dài của Mạnh Trúc nhíu lại, bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn Lạc Kiến Đông. Thân thể người nọ chấn động, không khỏi cũng quay đầu nhìn Mạnh Trúc, tựa hồ muốn nói lại thôi.

“Ta…”

Lạc Kiến Đông vừa phát ra một âm, liền nghe Da Luật Hàm phía dưới bỗng nhiên hét lớn một tiếng, ”Người nào?!” Đồng thời rung trường kiếm trong tay, vèo một tiếng liền ném về hướng Mạnh Trúc và Lạc Kiến Đông.

Mạnh Trúc nâng tay nhanh chóng bắn ra một mũi tên, chạm vào nhau keng, đánh vạt thế tới, trường kiếm độp một tiếng liền cắm trên cây khô.

Mạnh Trúc không ngừng chút nào, lại vèo vèo vèo phát ra ba mũi tên, bóng người vừa động, thừa dịp tung người, trong nháy mắt liền đứng bên cạnh Lạc Thịnh Vũ.

Lạc Kiến Đông thấy hành tung bại lộ, cũng không dừng lại, nhảy xuống theo.

“Ngươi sao lại tới đây?!” Trên mặt Lạc Thịnh Vũ hiếm thấy có chút biến sắc, nắm cánh tay Mạnh Trúc.

Trên mặt Lạc Kiến Bắc càng là phấn khích, hung hăng trợn mắt nhìn Lạc Kiến Đông một cái, đột nhiên khuỷu tay nhấc lên, liền đâm một kiếm. Lạc Kiến Đông nghiêng người né tránh, y cũng không rút kiếm, nhìn đúng thời cơ tóm cổ tay Lạc Kiến Bắc, vây người trong lòng, nói: ”Tiểu Bắc ngươi…”

Lạc Kiến Bắc võ công không bằng y, bị nắm mạch môn căn bản giãy dụa không ra, hắn tức giận đến mức ánh mắt đỏ bừng, cúi đầu xuống liền há mồm cắn lên cánh tay Lạc Kiến Đông, chỉ hận không thể cắn xuống một miếng thịt.

Lạc Kiến Đông thét lớn một tiếng, nhưng cũng không buông tay, nói: ”Ngươi cứ không tin ta như vậy…”

Mạnh Trúc liếc bọn họ một cái, nói: ”Lúc này còn muốn chém giết lẫn nhau sao? Không phải Lạc Kiến Đông dẫn ta tới, là ta tự mình muốn tới.”

Miệng Lạc Kiến Bắc đều là vị tanh ngọt của máu tươi, đột nhiên ngẩn ra, theo bản năng buông lỏng răng.

Lạc Thịnh Vũ cười nhẹ một tiếng, nói: ”Ngươi lại đang lo cho ta sao?”

“Bớt nói nhảm, muốn chết nhanh chóng giết bọn chúng, đi lấy thuốc giải với ta, lại trễ chút thì không còn kịp nữa.” Lời nói của Mạnh Trúc lạnh như băng, nhưng người nghe lại hoàn toàn không có cảm giác.

Da Luật Hàm nghe xong không khỏi cười ha ha, nói: ”Khẩu khí thật lớn Mạnh cốc chủ. Có điều là toàn bộ Vân Thiên cốc này cũng đã bị thủ hạ của ta bắt rồi, chỉ bằng mấy người các ngươi võ công cho dù tốt lại có sao, chẳng qua là cá trong chậu mà thôi.”

Một mũi tên của Mạnh Trúc bắn qua, bức Da Luật Hàm lui hai bước, ”Bớt nói nhảm.”

……

Sau khi Mạnh Khanh và Mạnh Hiểu đi phòng giam cứu người, một khắc cũng không dám dừng lại, mọi người cùng nhau xuống Vân Thiên cốc, dừng chân tại khách điếm không xa. Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, đều tự chữa thương giải độc, có Mạnh Khanh độc trúng trên người bọn họ đương nhiên không cần nói.

Mạnh Khanh và Mạnh Hiểu đợi một đêm tại khách điếm, cũng không thấy Mạnh Trúc ra khỏi Vân Thiên cốc, trong lòng có chút lo lắng. Trời vừa sáng, bên ngoài khách điếm lại ồn ào náo động, trong đại sảnh có người đang tán dóc, nói gì gì đêm qua có một nhóm người đi lên núi, không biết là người nào.

Trong lòng Mạnh Khanh lộp bộp một tiếng, vốn muốn đi ra ngoài dò la một chút, còn chưa ra khỏi khách điếm đã gặp được Lạc Thịnh Nghĩa tiến vào.

“May mà ngươi ở đây.” Lạc Thịnh Nghĩa thấy hắn vừa mừng vừa sợ, cũng không kiêng dè, vội vàng nắm lấy tay hắn, nói: ”Ta tưởng ngươi ở trên Vân Thiên cốc, một đường chạy tới, may mắn…”

Mạnh Khanh bây giờ toàn bộ thần kinh đều căng thẳng, vừa nghe y nói đến Vân Thiên cốc, cũng đã quên hất tay y ra, hỏi: ”Vân Thiên cốc làm sao vậy?”

Lạc Thịnh Nghĩa nhíu nhíu mày, xem ra là không muốn nói cho hắn, nhưng mà Mạnh Khanh kiên trì muốn biết, y cũng không lay chuyển được, đành phải nói. Y hôm đó từ trên núi xuống, vốn là muốn vẫn đi theo Mạnh Khanh, nhưng cước trình của mấy người quá nhanh, y bị lạc mất. Nhưng xem ra ba người là muốn đi Vân Thiên cốc, cho nên vẫn ra roi thúc ngựa đi về phía Vân Thiên cốc. Ai có thể ngờ còn chưa tới đã nhìn thấy một người nhìn quen mắt, Lạc Thịnh Nghĩa đâu thể nhận không ra người kia, không phải là Da Luật Hàm còn có thể là ai? Mặc dù y với Da Luật Hàm một câu cũng chưa từng nói, nhưng mấy ngày bị nhốt tại Tiêu trang vẫn còn thấy qua người này, cũng có ấn tượng.

“Bọn họ lên Vân Thiên cốc?!” Trong lòng Mạnh Khanh máy động, ngay cả thời giờ kinh ngạc cũng không có, vội vàng liền chạy ra ngoài.

“Ngươi đi đâu?” Lạc Thịnh Nghĩa giữ chặt hắn.

Mạnh Khanh kéo một tên đệ tử, sai hắn đi nhắn Mạnh Hiểu mấy câu, nói với Lạc Thịnh Nghĩa: ”Ta muốn lên Vân Thiên cốc, chủ tử đang ở đó!”

“Ngươi!” Lạc Thịnh Nghĩa vừa tức vừa giận, nói: ”Một mình ngươi lên không phải chịu chết vô ích sao!”

Chỉ tiếc Mạnh Khanh không thèm để ý, tựa hồ không có nghe đến thấy, chạy ra dắt ngựa cưỡi lên liền đi. Lạc Thịnh Nghĩa vội vàng xoay người lên ngựa, đuổi theo hắn.

…… Tiếp tục đọc “Ma đầu – Quyển hạ – Chương 17”