Ma đầu
- Tác giả: Vân Quá Thị Phi
- Chuyển ngữ: Yappa
- Mục lục
Đệ nhị thập nhất chương
Lạc Thịnh Nghĩa thiếu chút nữa bật cười, Mạnh Trúc như vậy không biết nhìn tuyệt đối sẽ khoác cho cái danh ngạo mạn vô lễ. Tôn Huyên đương nhiên là không biết hắn nghe không hiểu, tức giận đến run run, nhưng cũng không thể nói cái gì.
Mạnh Trúc không hiểu ra sao cả liếc nhìn Tôn Huyên, vị son phấn trên người nữ nhân kia sặc hắn vẫn khó chịu, có chút cảm giác hít thở không thông, nhíu nhíu mày khịt khịt mũi.
Tôn Huyên kia khẽ hừ một tiếng, sau đó liền phất tay áo đi về phía sảnh trước.
Lạc Thịnh Nghĩa càng buồn cười, nữ nhân kia nhất định là bị tức vô cùng, nếu thật sự không đầu không đuôi vào sảnh trước như thế, không biết sẽ bị mẹ với Lạc Thịnh Vũ răn dạy thế nào.
Lạc Thịnh Nghĩa duỗi cổ nhìn hồi lâu, Tôn Huyên thật đúng là đi vào. Xem náo nhiệt xong vừa quay đầu, liền nhìn thấy cửa viện cách đó không xa có bóng người, không phải Mạnh Khanh còn có thể là ai. Người nọ chống lại ánh mắt Lạc Thịnh Nghĩa, tựa hồ là híp híp, sau đó xoay người bước đi.
“Hỏng rồi…” Lạc Thịnh Nghĩa nói thầm một tiếng, nói với Mạnh Trúc: “Ngươi chờ ở đây, đừng đi một mình.” Nói xong triển khai khinh công nhảy người lên, đuổi theo Mạnh Khanh.
Mạnh Trúc thấy Lạc Thịnh Nghĩa đi, ngược lại vui vẻ. Nhìn chung quanh không có ai, liền đứng lên lặng lẽ dịch về phía sảnh trước, muốn xem thử Lạc Thịnh Vũ thế nào, lâu như vậy cũng không đi ra.
Nhưng mà Mạnh Trúc có chút kiêng dè, cũng không dám qua thật. Hắn sợ Lạc Thịnh Vũ sẽ tức giận, ngộ nhỡ người nọ lại lấy thuốc đắng ngắt cho hắn uống thì làm sao? Nghĩ như vậy, Mạnh Trúc liền khóc. Nhưng một mình hắn ở đây lại không thoải mái.
Mạnh Trúc xoay mấy vòng ở cửa sảnh trước, do dự rốt cuộc có nên lặng lẽ xem thử tình hình hay không. Bỗng nhiên nghe thấy “két” một tiếng, cửa đột nhiên mở ra, dọa sợ hắn.
Đi ra là Tôn Huyên không thể nghi ngờ, nữ nhân bộ dáng cơ hồ là tủi thân sắp khóc. Thấy Mạnh Trúc hung hăng trợn mắt nhìn hắn, lập tức con ngươi đảo một vòng, cất cao giọng nói: “Ô?! Đại tỷ tỷ sao lại cũng ở đây?”
Cửa phòng còn chưa kịp đóng, nửa khép. Lạc Thịnh Vũ nghe thấy động tĩnh bên ngoài vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Mạnh Trúc mở to hai mắt, tựa hồ bị thanh âm chói tai của Tôn Huyên dọa.
Lữ Văn Quân cũng liếc mắt nhìn Mạnh Trúc bên ngoài, lại liếc mắt nhìn Tôn Huyên, nói: “Càng ngày càng không có giáo dưỡng, hô to gọi nhỏ còn thể thống gì.”
Tôn Huyên bị nghẹn một câu, cắn môi cũng không dám cãi lại, cuối cùng chỉ có thể phẫn nộ lui xuống.
Mạnh Trúc chống lại ánh mắt Lạc Thịnh Vũ, rụt cổ một cái, chột dạ liền muốn mau mau chạy. Quay người lại lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Lạc Thịnh Vũ thấy hoảng sợ, thân hình lóe lên liền vọt tới bên người Mạnh Trúc, đỡ hắn.
Lữ Văn Quân cũng kêu lên một tiếng, đứng dậy, thấy là một hồi sợ bóng sợ gió mới thở ra, nói: “Luống ca luống cuống thành thế nào, ngã sấp xuống đứa nhỏ làm sao?” Dứt lời phất phất tay, lại nói: “Quên đi quên đi, Thịnh Vũ con đưa nàng đi xuống đi, nghỉ ngơi cho tốt. Lại để đại phu xem thử, đừng có sơ xuất gì.”
Lạc Thịnh Vũ đáp ứng, dìu Mạnh Trúc đi ra ngoài.
Mạnh Trúc vụng trộm liếc mặt Lạc Thịnh Vũ một cái, tựa hồ không có vẻ mất hứng gì, nhẹ nhàng thở ra, kéo tay áo y.
Lạc Thịnh Vũ sờ sờ tóc hắn, nói: “Về phòng trước.” Tiếp tục đọc “Ma đầu – Quyển hạ – Chương 21”