Bàn Ti động số 38
- Tác giả: Vệ Phong
- Chuyển ngữ: Yappa
- Mục lục
Chúc mừng năm mới 。(⌒∇⌒。)
Chắc hẳn các bạn đã có những ngày Tết vui vẻ bên gia đình và bạn bè rồi nhỉ (^0^)
Cảm ơn các bạn đã ủng hộ tớ suốt 1 năm qua. Chúc các bạn năm mới luôn vui vẻ, bình an và hạnh phúc (〜^∇^)〜
Đệ nhị linh linh chương – Bạch cốt tinh thật ra không họ Bạch
Khi ta lại nhìn thấy Già Hội sơn, có loại cảm giác bừng tỉnh như mộng.
Ngày xuân gió ấm, trên sườn núi cũng có không ít hoa đào hạnh lê, nở vô cùng náo nhiệt, chen chen chúc chúc, từng cụm, từng cành, giống như chất phấn đắp tuyết.
“Thời tiết không tồi ha.”
Ngày đông thấu trời đã qua, ta bắt đầu cảm thấy mình cũng có loại cảm giác chờ mong phá xác mà ra!
Quả nhiên mùa xuân là tiết vạn vật sống lại!
Phượng Nghi nhíu nhíu mày, hắng hắng giọng, ta thu lại bước chân sắp bước ra, quay lại ngồi thành thật.
Hôi Đại Mao dẫn trên dưới toàn động, cung kính hành lễ: “Bái kiến sư phó, bái kiến sư công.”
Ta bây giờ tôi luyện hơn, bản lĩnh khác không thấy hơn, độ dày da mặt quả thật gia tăng rất lớn.
Tâm lý cũng đã tiếp nhận, sự thật rằng ta đã có chồng.
“Sư phó đi ra ngoài lần này, khí sắc quả thật không tệ.” Đại Mao cười híp mắt bưng trà tiến vào.
“Ngươi ghen tị à?”
“Hì, ta là vui mừng thay sư phó.”
“Sư phó, người còn nhớ bạch cốt tinh kia không?”
Ta ngẩng đầu: “Làm sao vậy?”
Ta nhớ nàng từng muốn đến bái sư, nhưng khi đó ta phiền phức quấn thân, không thu nàng.
“Nàng bây giờ ở tại khe Hắc Vân.”
À há, khe Hắc Vân thật đúng là một nơi thu hút yêu tinh. Thời đại này tìm một nơi tốt có thể sống yên phận cũng không dễ dàng, ngay cả xó xỉnh như khe Hắc Vân cũng không bỏ qua, có người tranh có người cướp.
“Đây là nàng đưa tới, nói là một chút tâm ý. Sư phó không ở đây, ta đành phải nhận trước — đồ cũng không quý giá, nếu không ta cũng không dám thu.”
Là một cái hộp nhỏ, màu xám trắng, không giống đá.
Ta nghĩ tới thuộc tính của bạch cốt tinh, liền biết đây là cái hộp gì.
Hợ… Không biết là xương cốt gì, được rồi, hẳn là không phải xương cốt người…
Bỏ qua thuộc tính không nói, cái hộp chạm trổ không tồi. Phía trên có chú văn cỡ nhỏ, có thể cách thủy phòng cháy. Không chỉ là một cái hộp không, trong hộp còn có một dải lụa rất đẹp, buộc một viên ngọc gỗ hình hạch đào.
“Tin sư phó trở về, nàng chắc chắn cũng biết. Ta nghĩ, mai mốt, nói không chừng sẽ tới bái phỏng sư phó.”
Không có việc gì mà ân cần, không phải gian trá tức trộm cắp.
Nói như vậy có lẽ rất quá mức, thế nhưng vô duyên vô cớ, người khác tại sao muốn tặng lễ cho ngươi, lấy lòng ngươi chứ?
Nhất định là có điều cầu.
Thu lễ cũng không phải dễ thu, thu lễ không làm được chuyện, cho dù là Phật gia Bồ Tát, cũng sẽ có người mắng.
Huống hồ cũng không biết người tặng lễ này có phải giấu tâm tư cáo chúc tết gà hay không. Tiếp tục đọc “Bàn Ti động số 38 – Chương 200”