Bàn Ti động số 38 – Chương 200

Bàn Ti động số 38

  • Tác giả: Vệ Phong
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chúc mừng năm mới 。(⌒∇⌒。)
Chắc hẳn các bạn đã có những ngày Tết vui vẻ bên gia đình và bạn bè rồi nhỉ (^0^)
Cảm ơn các bạn đã ủng hộ tớ suốt 1 năm qua. Chúc các bạn năm mới luôn vui vẻ, bình an và hạnh phúc (〜^∇^)〜

Đệ nhị linh linh chương – Bạch cốt tinh thật ra không họ Bạch

Khi ta lại nhìn thấy Già Hội sơn, có loại cảm giác bừng tỉnh như mộng.

Ngày xuân gió ấm, trên sườn núi cũng có không ít hoa đào hạnh lê, nở vô cùng náo nhiệt, chen chen chúc chúc, từng cụm, từng cành, giống như chất phấn đắp tuyết.

“Thời tiết không tồi ha.”

Ngày đông thấu trời đã qua, ta bắt đầu cảm thấy mình cũng có loại cảm giác chờ mong phá xác mà ra!

Quả nhiên mùa xuân là tiết vạn vật sống lại!

Phượng Nghi nhíu nhíu mày, hắng hắng giọng, ta thu lại bước chân sắp bước ra, quay lại ngồi thành thật.

Hôi Đại Mao dẫn trên dưới toàn động, cung kính hành lễ: “Bái kiến sư phó, bái kiến sư công.”

Ta bây giờ tôi luyện hơn, bản lĩnh khác không thấy hơn, độ dày da mặt quả thật gia tăng rất lớn.

Tâm lý cũng đã tiếp nhận, sự thật rằng ta đã có chồng.

“Sư phó đi ra ngoài lần này, khí sắc quả thật không tệ.” Đại Mao cười híp mắt bưng trà tiến vào.

“Ngươi ghen tị à?”

“Hì, ta là vui mừng thay sư phó.”

“Sư phó, người còn nhớ bạch cốt tinh kia không?”

Ta ngẩng đầu: “Làm sao vậy?”

Ta nhớ nàng từng muốn đến bái sư, nhưng khi đó ta phiền phức quấn thân, không thu nàng.

“Nàng bây giờ ở tại khe Hắc Vân.”

À há, khe Hắc Vân thật đúng là một nơi thu hút yêu tinh. Thời đại này tìm một nơi tốt có thể sống yên phận cũng không dễ dàng, ngay cả xó xỉnh như khe Hắc Vân cũng không bỏ qua, có người tranh có người cướp.

“Đây là nàng đưa tới, nói là một chút tâm ý. Sư phó không ở đây, ta đành phải nhận trước — đồ cũng không quý giá, nếu không ta cũng không dám thu.”

Là một cái hộp nhỏ, màu xám trắng, không giống đá.

Ta nghĩ tới thuộc tính của bạch cốt tinh, liền biết đây là cái hộp gì.

Hợ… Không biết là xương cốt gì, được rồi, hẳn là không phải xương cốt người…

Bỏ qua thuộc tính không nói, cái hộp chạm trổ không tồi. Phía trên có chú văn cỡ nhỏ, có thể cách thủy phòng cháy. Không chỉ là một cái hộp không, trong hộp còn có một dải lụa rất đẹp, buộc một viên ngọc gỗ hình hạch đào.

“Tin sư phó trở về, nàng chắc chắn cũng biết. Ta nghĩ, mai mốt, nói không chừng sẽ tới bái phỏng sư phó.”

Không có việc gì mà ân cần, không phải gian trá tức trộm cắp.

Nói như vậy có lẽ rất quá mức, thế nhưng vô duyên vô cớ, người khác tại sao muốn tặng lễ cho ngươi, lấy lòng ngươi chứ?

Nhất định là có điều cầu.

Thu lễ cũng không phải dễ thu, thu lễ không làm được chuyện, cho dù là Phật gia Bồ Tát, cũng sẽ có người mắng.

Huống hồ cũng không biết người tặng lễ này có phải giấu tâm tư cáo chúc tết gà hay không. Tiếp tục đọc “Bàn Ti động số 38 – Chương 200”

Bàn Ti động số 38 – Chương 199

Bàn Ti động số 38

  • Tác giả: Vệ Phong
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Đệ nhất cửu cửu chương – Có lẽ

Trong mấy ngày nay, Phượng Nghi lần đầu tiên về sớm hơn ta.

Trai ngọc trong san hô chiếu vào mặt hắn, hào quang kia nhu hòa, nhưng vẻ mặt hắn còn nhu hòa hơn, ánh mắt nhìn ta, tựa gió xuân ấm áp, có thể hòa tan người ta.

“Sao giờ mới trở về.”

Hắn vươn tay ra, ta giao tay mình vào trong tay hắn.

Tay hắn ấm áp khô ráo, tay ta lạnh buốt, lòng bàn tay toàn bộ đều là mồ hôi lạnh. Ta lúc này mới phát giác cả đường ta đi về, tay siết chặt, mặc dù lòng bàn tay không có cái gì.

“Làm sao vậy?” Hắn mẫn cảm phát hiện cảm xúc của ta không bình thường, khép hai tay ta lại, ta trước kia không nhận thấy, bàn tay hắn lớn hơn ta nhiều, có thể hoàn toàn bao lấy tay ta.

Ta trước kia, chỉ chú ý ngón tay hắn thon dài, động tác ưu nhã.

Hắn rót một chén nước, lấy tay đỡ chén, phút chốc nước trong chén liền toát ra hơi nóng hôi hổi. Hắn đưa nước tới bên miệng ta: “Uống đi.”

Ta đờ đẫn uống một chén, hắn lại cho ta một chén ấm áp như thế.

Nước nóng chảy vào bụng, ta cảm thấy trong thân thể cuối cùng cũng có ấm áp.

“Nói đi, đã xảy ra chuyện gì? Sắc mặt khó coi như vậy.”

“Rất khó coi à?” Ta giơ tay lên sờ soạng hai má một cái, cảm thấy tê tê, tri giác không linh mẫn lắm, sờ, trên mặt giống như cách một tầng màng.

Hắn lấy gương qua đây. Mặc dù gương hoa ấu (1) không thể so với gương thủy tinh, thế nhưng ta cũng có thể nhìn ra, sắc mặt mình rất không dễ coi, thần sắc cũng cứng ngắc mất mát.

Đúng vậy, chính là mất mát. Tiếp tục đọc “Bàn Ti động số 38 – Chương 199”

Bàn Ti động số 38 – Chương 198

Bàn Ti động số 38

  • Tác giả: Vệ Phong
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Đệ nhất cửu bát chương – Nghe trộm

“Nếu như ta nói, muốn nói chuyện về Tam Lục với ngươi thì sao?”

“Không có hứng thú.”

“Các ngươi không phải tỷ muội tốt sao?”

“Có liên quan gì tới ngươi chứ.”

Ừ, nếu như dùng một câu chuẩn xác để hình dung, như vậy, phải nói… Hai chúng ta giao ánh mắt, không trung mơ hồ có thể thấy được tia lửa luồng điện vang lên đôm đốp.

Tam Thất dựa vào nơi đó, lười biếng cười: “Nếu như ta nói, nàng sắp chết, ngươi cảm thấy có chút liên quan hay không?”

Ta nheo mắt lại, cân nhắc lời này của nàng có mấy phần thật mấy phần giả.

“Tam Lục trước kia ở cùng với ta, mệnh môn yếu hại của nàng ta rõ ràng nhất. Vài ngày trước ngươi tân hôn đại hỉ, ngươi không kỳ quái, vì sao nàng không có đi chúc mừng ngươi? Hoặc là, ta đổi cách hỏi, ngươi bây giờ còn có tin tức của nàng sao?”

Nói đến mấy chữ tân hôn đại hỉ, giọng điệu nàng ta mang theo châm chọc nhàn nhạt.

Nghe qua, dường như ta bị uy hiếp? Tam Lục bị nàng bắt được?

Ta nháy mắt mấy cái, chẳng nhẽ câu sau của nàng ta là bảo ta rời khỏi Phượng Nghi, sau đó nàng ta thả cho Tam Lục một con đường sống?

Kết quả nàng ta quả nhiên nói: “Ngươi rời đi, ta thả cho nàng một con đường sống.”

Ta im lặng không nói gì.

Ta còn thật sự cân nhắc mình có nên đi kiêm chức đoán mệnh hay không.

“Thế nào? Ngươi không phải trọng nghĩa khí nhất sao? Tam Lục còn có cảm tình tốt với ngươi như vậy. Vì nàng, buông tha những vật ngoài thân của ngươi bây giờ, ngươi bây giờ sẽ không thể không chịu chứ?”

Ta cảm thấy chúng ta quả thực giống như đang diễn phim ngôn tình hạng ba, Tam Thất là nhân vật nữ phản diện yêu mỹ, ta là nữ chính ngây thơ thiện lương ngu xuẩn — thật ra, không phải giống, chính là như thế.

“Ngươi có chứng cứ chứ.” Ta hỏi nàng ta.

“Chứng cứ?”

“Ngươi nói Tam Lục trong tay ngươi, dù sao cũng phải có một hai thứ có thể chứng minh chứ?”

“Lời của ta chính là chứng minh.”

Ta cười giễu một tiếng.

Tam Thất không vội không bực chút nào, thoạt nhìn có đủ kiên nhẫn, còn có chắc chắc.

Tam Lục thực sự ở trên tay nàng ta?

Ta nói cho bản thân, phải bình tĩnh.

Lộ ra hoảng loạn căng thẳng trước mặt nàng ta đối với ta, đối với chuyện này không có chút ích lợi gì.

Nàng ta chậm rãi đến gần, toàn bộ tinh thần ta đề phòng.

Nàng ta sáp lại đây khẽ nói: “Ngươi cho rằng phượng vương thành thân với ngươi là vì sao? Chẳng lẽ là vì thích con nhện như ngươi?”

Ta quay đầu, nàng ta cũng đã đi.

Phi, còn buồn nôn hơn ăn ruồi.

Ta thực sự rất muốn học phong cách của người phụ nữ đanh đá, hung hăng nhổ một ngụm đờm về hướng nàng ta rời đi.

Nhưng tim dần dần nặng trĩu, vẫn càng hạ xuống.

Tam Lục, thật sự bị nàng…

Nếu như nàng ta đưa ra bằng chứng gì, ta có lẽ cũng sẽ không tin.

Nhưng nàng ta khăng khăng không đưa ra — nghi hoặc trong lòng ta trái lại nặng hơn.

Nếu như Tam Lục thực sự rơi vào trong tay nàng ta, ta đương nhiên cũng sẽ không ngốc mà tin rằng, ta rời khỏi Phượng Nghi, nàng ta sẽ thả Tam Lục, dù cho là tiểu hài nhi ba năm tuổi, có lẽ cũng sẽ không tin lời nàng ta nói.

Thật sự là rắc rối!

Lại không thể không thật hơn. Vạn nhất Tam Lục ở trong tay nàng ta thì sao? Ta nếu bỏ mặc, Tam Lục có lẽ thực sự là kêu trời không đáp kêu đất không linh! Vậy cũng, vậy cũng không được! Tam Thất ả xấu xa này nói không chừng sẽ trước tiên đem nàng “X—” lại “X—” cuối cùng “X—“.

Ta nắm nắm tóc, cảm thấy thực sự rất phiền não.

Đi thương lượng với Phượng Nghi thử vẫn tốt hơn, tự ta thực sự không nghĩ ra đối sách gì.

Đi hai bước, ta lại ngừng, quay đầu trở lại!

Thiếu chút nữa đã quên, đây không phải có một manh mối trụi lông đương dưỡng bệnh đấy sao!

Tiếp tục đọc “Bàn Ti động số 38 – Chương 198”

Bàn Ti động số 38 – Chương 197

Bàn Ti động số 38

  • Tác giả: Vệ Phong
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Đệ nhất cửu thất chương – Tiêu hóa tán

Lúc ta trở về Phượng Nghi đã nằm xuống, động tác của ta tận lực nhẹ nhàng chui vào trong chăn, có điều hắn vốn không ngủ, ta vừa nằm xuống, tay hắn đã ôm qua.

“Còn chưa ngủ?”

“Gối chiếc khó ngủ mà…” Hắn lầu bầu một tiếng. Ta thuận tay kéo một cái gối che trên mặt hắn: “Được rồi, bây giờ hai cái gối.”

“Cái đó không mềm mại.”

Phượng Nghi nửa mê nửa tỉnh có vẻ hơi trẻ con, ta thích.

Đầu ta rúc vào trong ngực hắn: “Ta lại càng không mềm mại.”

“Ừ, cái này rất tốt, lại nuôi mập chút là hoàn mỹ.”

Ta nhìn nhìn tay mình, lại nghiêng đầu nhìn nhìn vai.

Ta không tính là gầy mà.

Đầu chúng ta dựa vào nhau.

Không biết vì sao, ta cảm giác mình hạnh phúc có chút cảm giác tội ác.

Ta ôm chặt lấy Phượng Nghi.

“Lạnh không?” Hắn có chút mơ hồ hỏi, sau đó cũng ôm chặt ta.

Tử Hằng đã ngủ chưa? Hẳn là còn chưa. Một mình, uống trà, đọc sách, hắn tựa hồ đã từng một lần nói, hắn ngủ không nhiều.

Còn có một người, có lẽ cũng không ngủ.

Ma Điệp Tam Thất ấy à, ta cảm thấy được nàng chạy thật xa đến Thủy Tinh cung, xác định không phải để thưởng thức giường của Song Khuyết cung nơi này có thoải mái hay không.

Vừa nghĩ tới nàng chỉ số tâm tình của ta lập tức hạ xuống.

Có đôi khi ta thật sự nghĩ, ta nên lòng dạ độc ác đối phó nàng một lần, để nàng biết ta không phải dễ chọc, đừng cả ngày nghĩ đến trêu chọc ta hoặc là trêu chọc Phượng Nghi!

Thế nhưng thứ nhất, ta không biết nên độc ác như thế nào, chưa từng độc ác. Thứ hai, thân phận nàng cũng không phải là cá nhỏ tôm nhỏ, ta không thể gây phiền phức cho Phượng Nghi.

Phượng Nghi mặc dù chưa từng nói, nhưng ta cũng không phải kẻ ngốc, ma cung cũng không phải dễ chọc, cho dù cứng đối cứng, chỉ sợ bọn họ giở trò. Phượng Nghi không phải một người, hắn có gia tộc khổng lồ, hắn phải gánh trách nhiệm này. Vì thế, mặc dù tính tình hắn cũng ghét phiền phức, không thích quanh co và nhẫn nại, nhưng từ khi ta biết hắn, hắn ngoại trừ thích nói mấy câu chua ngoa, cho tới bây giờ chưa từng làm chuyện gì bốc đồng tự mình vui vẻ.

Bốn chữ ân oán sảng khoái này chỉ có thể nói mà thôi…

Mắt ta xoay xoay, nếu không, che mặt ra ngoài làm người đi đêm một lần?

Vậy cũng rất thử thách người ta, nửa đêm không ngủ, bất chấp gió lạnh chống trăng sao ra ngoài gây án — ta cũng không có nghị lực ấy.

Làm trộm cũng không dễ dàng ha, cũng phải chịu khổ vất vả. Loại chuyện không làm mà hưởng này, trên đời không có, trộm cũng không dễ làm, người tốt cũng không dễ làm.

Long vương, phượng vương, đều không dễ làm.

Ta năm đó luôn cảm thấy bọn họ rất nở mày nở mặt, người trên người. Thật ra áp câu nói ấy, năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn.

Giống Tử Hằng bây giờ, lại cực kỳ đạm bạc.

Còn Phượng Nghi, hắn từ trước đến giờ chưa từng thực sự làm theo ý mình — được rồi, nếu như lấy ta xem như là làm theo ý mình, vậy hắn từng.

Tử Hằng ấy à, dường như chưa từng lần nào.

Hắn vẫn kìm nén bản thân. Tiếp tục đọc “Bàn Ti động số 38 – Chương 197”

Bàn Ti động số 38 – Chương 196

Bàn Ti động số 38

  • Tác giả: Vệ Phong
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Đệ nhất cửu lục chương – Trò chuyện đêm khuya

Ta chờ hơi mệt, Tử Hằng mới trở lại. Hắn không có tiền hô hậu ủng, tôm thúc và một nữ tử tuổi khá cao đi theo sau hắn, mặc dù trên mặt hắn không có biểu tình, ta lại có thể nhìn ra, hắn chắc chắn rất mệt mỏi.

Ta bê canh, đi qua gõ cửa. Tôm thúc nhìn thấy ta, đầu tiên là sửng sốt, sau đó nở nụ cười, nếp nhăn trên mặt chen chúc vào nhau, thoạt nhìn hơi có chút buồn cười.

“Vợ tiểu Phượng à, đã trễ thế này mà ngươi lại đây?”

“Ta nấu chút canh. Tử Hằng hôm nay chưa ăn gì phải không? Vừa lúc, uống ít canh cũng thoải mái hơn chút.”

“Phải phải, cũng là nữ nhân gia các ngươi nghĩ chu đáo, ôi, ta hai ngày nay cũng choáng hết cả đầu.”

“Bận mà.”

Ta bê canh vào cửa, quay đầu nói: “Đúng rồi tôm thúc, lấy một cái bát ra.”

“Được được.” Tiếp tục đọc “Bàn Ti động số 38 – Chương 196”