Bàn Ti động số 38 – Chương 206

Bàn Ti động số 38

  • Tác giả: Vệ Phong
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Đệ nhị linh lục chương – Luyện châu

Trong động lại mới thêm tám mươi bảy con chuột… Hôi Đại Mao xin ý kiến an bài cho chúng nó một phòng động rộng rãi, ta nói: “Loại chuyện này ngươi không cần xin ý kiến ta, tự mình quyết định là được.”

Dù sao chỗ ở nếu như không hợp ý, đám chuột cũng sẽ tự mình lại mở rộng, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con của chuột biết đào thành động mà… Có lúc ta đi động sau tản bộ cũng cảm thấy, ngã ba chồng chất, đám chuột rất biết sinh, con lại sinh cháu, cháu lại sinh con, đám chuột làm động sau khắp nơi đều là đường hầm, giống như một cái mê cung lớn.

Ta bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: rồng sinh rồng, phượng sinh phượng…

Phượng sinh phượng, đấy là đương nhiên phải không?

Ấy phải là phượng với phượng, mới có thể sinh hạ phượng con chứ.

Ớ, thế nhưng ta không phải phượng, ta là nhện.

Vậy ta và Phượng Nghi, sẽ sinh hạ cái gì? Hợ?

Việc này… Việc kia… Vấn đề này rất đáng tìm tòi nghiên cứu!

Hơn nữa là không để ý không được!

Ấy cái gì, vấn đề này, bây giờ đã… Khụ, rất có ý nghĩa hiện thực!

Khụ khụ, trong sách ta xem ngày trước, hình như đều không nhắc tới vấn đề này.

Cái này, phượng hoàng và nhện, cái này, thuộc loại, thuộc loại lai giống phải không? Vậy, cái gì sản sinh ra giống loài mới thế nào?

Ta nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra — là con nhện có cánh? Hay là sẽ sinh ra con chim tám chân?

Ta rùng mình một cái. Hai loại hình ảnh quái gở này vụt qua trong đầu, ta mồ hôi lạnh đầm đìa.

Cho dù là cái trước hay cái sau, hình ảnh ấy đều rất không đẹp. Không chỉ không đẹp, thậm chí rất đáng sợ!

Nghĩ về chỗ tốt… Có lẽ sinh ra là một cục cưng béo mập mềm mại, tay nhỏ chân nhỏ mặt nhỏ… Ợ, hy vọng là tốt đẹp.

Thế nhưng sự thật thực sự sẽ như mong muốn sao?

Vấn đề này làm ta làm phức tạp không thôi, thế nhưng, lại không biết đi đâu tìm giải đáp.

Nghĩ về chỗ tốt, tỷ như, ừ, tỷ như Tử Hằng, cha hắn là rồng, mẹ hắn không phải, nhưng Tử Hằng vẫn trưởng thành rất khỏe mạnh, dậy thì rất tốt đấy thôi.

Ta ngẩng đầu nhìn đằng trước, trời rất xanh, cực kỳ trong.

Đứa bé này, tới hơi sớm.

Nếu như, nếu như chờ sau khi chuyện lần này chấm dứt lại… Tay ta nhẹ nhàng đặt lên bụng, đương nhiên, bây giờ nơi đó bằng phẳng không sờ thấy cái gì.

Ta có chút lo lắng.

Ngày hôm qua ta và Phượng Nghi giống như hai đứa ngốc ngồi cùng nhau nói một vài chuyện linh tinh. Tỷ như, con trai hay con gái thì hơn, tính đặt tên là gì này. Chờ con lớn nhất định phải dạy dỗ nó học bản lĩnh vân vân, lúc ấy ta một chút vấn đề thực tế cũng nghĩ không ra.

Mọi người đều thái thái bình bình sống qua ngày không tốt sao?

Vì sao lại cứ phải có tranh đấu, ngươi giết ta ta giết ngươi, tựa hồ có thù sâu oán nặng không đội trời chung. Tiếp tục đọc “Bàn Ti động số 38 – Chương 206”

Bàn Ti động số 38 – Chương 205

Bàn Ti động số 38

  • Tác giả: Vệ Phong
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Đệ nhị linh ngũ chương

“Nàng cứ tu luyện theo như công pháp này.”

Phượng Nghi giao cho ta chính là một câu như vậy.

Ta cúi đầu tụng chú ngữ trên giấy một lần, cũng nhớ kỹ trong đầu, đầu ngón tay ấn một cái, tờ giấy kia liền hóa thành tro.

Ngoài núi, tựa hồ tất cả như thường.

Tình thế rất yên lặng, yên lặng dường như già trẻ, trên dưới toàn bộ Bàn Ti động Già Hội sơn chúng ta tố chất thần kinh bị chứng vọng tưởng bị hại mà đang lăn qua lăn lại.

Tố chất thần kinh thì tố chất thần kinh đi, dè dặt cẩn thận một vạn năm không ngại lâu, yêu quái cũng sợ chết chứ!

Trong khi luyện công ta lại mở tay ra, nhìn mấy hạt châu trong lòng bàn tay ấy.

Ánh sáng lấp lánh nhàn nhạt lưu chuyển di động, một đường từ đỉnh xuống chiếu sáng trên bàn tay ta.

Ta có rất nhiều chuyện không nghĩ ra, vì thế cũng bảo bản thân đừng nghĩ nữa.

Chuyện quá khứ, chuyện hiện tại, chuyện tương lai.

Bế quan hơn năm mươi ngày, mỗi ngày hoặc là Đại Mao hoặc là Chu Anh Hùng đưa đồ ăn tới cho ta. Phượng Nghi thường trông trước cửa vào ban đêm, nói chuyện với ta, để ta bình tâm tĩnh khí, đừng nóng lòng cầu thành. Hoặc là không nói lời nào, nhưng hắn sẽ gảy đàn cho ta nghe. Đôi khi, chỉ ngồi ngoài cửa, không lên tiếng. Nhưng ta biết hắn ở đó.

Trong lòng liền kiên định.

Ánh sáng trên đỉnh đầu dần dần tối đi, ngẩng đầu nhìn, ánh nắng biến mất, lại qua một ngày.

Ta đứng lên giãn gân cốt.

Ấn công pháp này tu luyện tới cùng, ta có thể kết ra một viên nội đan, không phải nguyên đan bản mạng của thân yêu.

Ta nghĩ, có lẽ thành quả cuối cùng ấy, chính là viên linh châu thứ năm cần khi bày trận ngũ hành.

Phượng Nghi cũng nói, trận ngũ hành có năm hạt châu này làm mắt trận, uy lực vô cùng.

Thế nhưng muốn thao túng sử dụng hạt châu đó bày trận pháp, lại cần lực lượng của bản thân tương ứng với hạt châu mới được.

Phong linh châu đương nhiên là hắn dùng, thủy châu kia có Tử Hằng, hỏa châu có lẽ phải mời tiên sinh kỳ lân trợ trận. Ta nếu như luyện thành hạt châu này, khỏi phải hỏi, đương nhiên là tự ta thao túng.

Thổ linh châu kia ấy à? Còn thiếu một người. Tiếp tục đọc “Bàn Ti động số 38 – Chương 205”

Bàn Ti động số 38 – Chương 204

Bàn Ti động số 38

  • Tác giả: Vệ Phong
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Đệ nhị linh tứ chương – Bốn hạt châu

“Mấy hạt châu này, rốt cuộc có lai lịch gì?”

Ta và Phượng Nghi đắp chăn bông, thuần nói chuyện phiếm.

Thật sự là thuần nói chuyện phiếm. Trời sắp sáng, cũng không ngủ được, trong lòng ta nghi vấn tới tới lui lui không ngừng thay nhau ló đầu.

Trận phong ma, nghe có khí phách như thế.

Ta mở to hai mắt nhìn Phượng Nghi, nếu như khoa trương hơn một chút, nói không chừng sẽ bốc lên bong bóng hồng phấn với hắn.

“Ngũ hành trận này là vì đối phó ma cung phải không?”

“Phải.”

“Có phải có thể đánh đồ khốn ma cung cho hoa rơi nước chảy hay không?”

Phượng Nghi nghĩ nghĩ: “Nếu mọi thứ thuận lợi, hoàn toàn có thể làm được.”

“Chàng thật lợi hại! Quá tuyệt vời! Ta thật sự là… Có điều năm linh châu kia, cái lôi gì gì đó chưa từng thấy, chàng nói muốn ta góp phần, có phải, luyện ra hạt châu như thế hay không? Việc này không thành vấn đề, chỉ cần chàng dạy ta luyện như thế nào là được rồi, ta nhất định…”

“Mấy hạt châu này, nói quý trọng thì cũng quý trọng, thế nhưng lai lịch lại không có mấy người biết đến. Chỉ nói phong linh châu luôn luôn là ở trong tộc chúng ta, do tộc trưởng giữ, nhưng lai lịch của nó, lại có mấy cách nói.”

“Việc này, hẳn là như thế, dù sao các chàng là bay trên trời, vốn khống chế gió cưỡi gió chính là bản lĩnh hạng nhất, có hạt châu này, cũng xem như hổ thêm cánh?”

“Không sai, theo như sư bá nói, có hai lần gặp phải tai biến lớn, phải dựa vào nó bảo vệ không ít tính mạng trong tộc. Mà thủy linh châu, vốn là thủy tộc bảo quản, theo ta biết, theo thời gian từng mất một lần, về sau lại lấy về được, gián tiếp rơi vào trong tay Tử Hằng.”

Ta dùng sức gật đầu: “Tử Hằng bây giờ là long vương. Hạt châu này thật ra rất biết nhận người. À! Ta nói, hạt châu kia Tử Hằng cho ta mượn, hắn cần dùng thì làm sao bây giờ?”

“Nàng yên tâm, hắn tạm thời không dùng đến. Lại nói, bản lĩnh của hắn, chẳng lẽ còn cần thời khắc có hạt châu hộ thân sao?”

“Tuy nói như vậy, đúng rồi, hỏa châu kia là..”

“Hỏa châu là thứ của Dục Phong, ta với hắn một nửa là đổi, một nửa là cứng rắn đòi.”

À há, ta vốn cũng đoán vậy.

Vậy cái cuối cùng thì sao? Ta lấp lánh nhìn chằm chằm Phượng Nghi, đặt ở cuối cùng, hẳn là quan trọng nhất đi?

“Viên lôi châu này, từ trước đến giờ cũng rất ít nghe nói. Nghe đâu, vốn không phải vật của thế gian này.”

“Hả…” Ta hai mắt tỏa sáng: “Lợi hại như vậy à!”

“Lợi hại?” Phượng Nghi như cười như không, chọc một cái trên mũi ta: “Phàm là kéo tới một chữ lôi, chỉ luôn làm cho người ta hết hồn, không phải điềm tốt gì.”

Ta sờ mũi: “Chàng đây là có ý gì? Ta đây luyện công cũng là dẫn lôi tích lực, chàng có phải muốn nói ta cũng không lành phải không?”

“Từ sau lần đầu tiên Tử Hằng tới nói với ta, chỗ kỳ lạ trong luyện công của nàng, ta đã nghĩ đến chuyện này. Nàng giờ cũng biết, giữa linh châu có một loại lực lượng hấp dẫn liên kết, ta lần đầu tiên gặp nàng ngoài Đào Hoa quan, nàng vẫn còn là một con nhện nhỏ không có gì đặc sắc, thế nhưng ấn tượng của ta đối với nàng đã rất sâu, khó có thể phai mờ. Tử Hằng cũng nói, cảm thấy nàng rất thân thiết đáng yêu, thuần thiện chất phác. Ban đầu đương nhiên chúng ta không nghĩ đến chuyện ấy.”

“Hả…” Ta sửng sốt.

Tử Hằng thân thiết với ta, Phượng Nghi quan tâm ta, đều bởi vì… lực lượng kỳ quái của ta?

Đột nhiên ta nhớ tới câu nói sau cùng Tam Thất nói với ta, lúc tại long cung, nàng nói với ta câu: “Ngươi cho rằng phượng vương thành thân với ngươi là vì sao? Chẳng lẽ là vì thích con nhện như ngươi?”

Ta lúc ấy căn bản không nghe lọt lời này, chẳng khác gì nghe tai này ra tai nọ, thế nhưng bây giờ lại đột nhiên nghĩ tới.

“Nàng nghĩ ngợi lung tung cái gì vậy!” Trán bị phất một cái thật mạnh, ta cũng nghe được một tiếng “cốc” giòn vang, còn giòn còn vang hơn cả tiếng gõ mõ, càng khiến người ta tỉnh ngộ!

“Chàng chàng chàng, quân tử động khẩu không động thủ! Chàng đừng đụng vào đầu ta, vạn nhất làm hại ta càng ngốc thì biết làm sao?”

“Nàng vốn đã rất ngốc.” Hắn không chút khách khí chế giễu ta: “Ta liền biết nàng sắp nghĩ ngợi lung tung. Cho dù ban đầu ta chú ý nàng nhớ kỹ nàng là bởi vì nàng mang dị bẩm, thế nhưng ta nếu như có mưu đồ bất lương, hoàn toàn có thể lột da rút gân nàng cho vào lò chế thuốc, ngay cả sắc mặt tốt cũng không cần cho nàng. Bây giờ thì giỏi rồi, nàng thành vợ ta, nhàn rỗi vô sự trái lại biết suy đoán lung tung!”

“Hợ…” Hắn nói, cũng không sai.

Thế nhưng trong lòng ta chính là có chút, có chút không thoải mái.

Hình như trong phim ảnh trong tiểu thuyết, nữ chính đều sẽ vào một ngày nào đó bỗng nhiên phát hiện, hạnh phúc mình nghĩ tất cả đều là lừa gạt, đối phương bởi vì nhân tố bên ngoài bản thân nàng mới ở bên nàng, vì thế khóc này ầm ĩ này ồn ào này, làm quá lên, thúc người ta rơi lệ… Ta bây giờ gặp phải, hình như cũng không khác tình hình như thế lắm? Ừm, tối thiểu, cùng loại.

Ta có phải cũng nên vỗ bàn đập ghế lên án cảm tình của Phượng Nghi với ta không thuần túy không chân thành hay không?

Thế nhưng… Phượng Nghi nói cũng rất có lý.

Cho dù lực lượng trên người ta có sức hấp dẫn lẫn nhau với linh châu trên người bọn họ, thế nhưng cái hấp dẫn này cũng không mạnh tới mức độ nhất định, đáng giá hắn buông tha cuộc sống của quý tộc độc thân bước vào phần mộ hôn nhân. Lại nói hơn nữa, giống như hắn vừa mới nói, hắn hoàn toàn có thể ném ta vào trong lò luyện luyện luyện, nói không chừng còn có thể luyện ra một viên lôi linh châu, vô luận thấy thế nào, nếu như hắn không yêu ta, vậy kết hôn với ta, hi sinh này cũng quá lớn, cũng mất rất nhiều công phu. Có điều, ta vẫn không thể tiêu tan.

“Vậy, chàng vì sao trước đây cũng không nói cho ta? Hử? Chàng vẫn là, vẫn là gạt ta!” Giọng ta cao lên, giọng vừa rống lên như thế, bản thân cũng thực sự cảm thấy tủi thân, ngực khó chịu, mũi ê ê, a a, thực sự là bi thương trong lòng…

“Phải, ta lừa nàng…” Phượng Nghi lại có thể thuận lời của ta liền thừa nhận, ta trợn to mắt, hai tay đã muốn bóp cái cổ nhỏ thon duyên dáng của hắn, hắn lại kịp thời bổ sung: “Lừa đem hạt châu của chính ta, hạt châu của Dục Phong, hạt châu của Tử Hằng tất cả đều xin về tặng cho nàng dùng, còn đi phiền toái Xích Ngục vương, vừa cướp vừa lừa vừa đánh hôn mê mới lấy được thổ linh châu, chính mình bị thương ngủ mấy năm, lừa nàng rất thảm rất khổ!”

Hợ — ta nhất thời nhụt chí, kiêu ngạo vừa mới dấy lên lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được cực nhanh tiêu tan vô hình.

Cũng phải, nếu lừa người hại người đều là cách lừa cách hại này, vậy chỉ có thể nói, đám lừa đảo đám người xấu đều thánh mẫu rồi, thế gian này sẽ thực sự thanh tĩnh thái bình.

“Ừm, chàng đừng nóng giận mà…”

Phượng Nghi hừ một tiếng, dùng sức véo một miếng thịt trên mặt ta, véo này véo này véo này… Nét mặt ta bây giờ nhất định vô cùng dữ tợn, thế nhưng giọng điệu vẫn còn vội vàng lấy lòng xin tha: “Cái đấy, ta nói, đều là Tam Thất nói chuyện làm ta hiểu lầm, bằng không ta cũng sẽ không nghĩ về hướng ấy…”

Động tác của Phượng Nghi lập tức liền dừng lại, thần sắc trịnh trọng vô cùng: “Nàng nói Tam Thất làm nàng hiểu lầm? Nàng ta nói cái gì?”

Ta bụm mặt, thuật lại nguyên xi câu Tam Thất nói kia một lần. Nói xong ta cũng cảm thấy không đúng: “Nghe qua, hình như Tam Thất rất hiểu chuyện về linh châu, nếu không nàng sao lại nói như thế? Vậy, nàng biết chúng ta có linh châu, sẽ không thể không phòng ngừa hành động của chúng ta? Ngũ hành trận kia, còn đáng tin không? Kỳ quái, nàng làm sao mà biết được? Ta khẳng định chưa từng nói với nàng mà…”

Phượng Nghi bình tĩnh phun ra một câu: “Tam Lục biết chứ?”

Phải…

Vai ta lập tức chùng xuống.

Tam Lục biết một chút, mặc dù ta không có nói tỉ mỉ với nàng, thế nhưng sau khi ta kia mấy hạt châu nọ luyện công nàng từng tới, ít ít nhiều nhiều sẽ biết một chút.

Tay Phượng Nghi đặt trên vai ta, nhẹ giọng nói: “Đừng sốt ruột, tâm đừng loạn.”

“Cái này làm sao có thể không sốt ruột chứ.” Ta nói không ra là uể oải hay là đau lòng: “Đây đều tại ta, không có lòng phòng người… Tam Lục cũng đứng về phe Tam Thất, tình hình cụ thể phía chúng ta, bọn họ nhất định biết cực kỳ rõ ràng, nhưng hiểu biết của chúng ta đối với ma cung quá ít. Nếu như thực sự đánh nhau, đương nhiên bọn họ chiếm tiện nghi.”

“Mặc dù Tam Thất biết chuyện linh châu, nhưng ta nghĩ nàng ta biết cũng chắc chắn không nhiều, hơn nữa lúc nàng ta uy hiếp nàng…” Phượng Nghi đang nói lại dừng, chân mày hơi nhíu lại, tựa hồ có chỗ nào nghĩ không ra.

Bàn Ti động số 38 – Chương 203

Bàn Ti động số 38

  • Tác giả: Vệ Phong
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Đệ nhị linh tam chương – Mở xưởng dệt

Trong mộng của ta, lại lần nữa xuất hiện cái loại cảnh tượng kỳ quái, giống như tận thế ấy.

Cái gì là ác mộng?

Chính là ngươi biết rất rõ thân trong mộng, nhưng không tỉnh lại được.

Tất cả chân thực vô cùng, khủng bố khiến ngươi muốn thét chói tai lại không phát ra được thanh âm nào.

Ta thấy Đại Mao ngã xuống trước mắt ta.

Hắn rất thảm… Làm cho ta cũng nhận không ra, tóc luôn chải trơn bóng, râu vểnh đắc ý… đều cháy không còn, khuôn mặt bị lửa lớn thiêu hoàn toàn thay đổi, nhưng trong lòng ta biết, đó chính là hắn.

Có người đứng chỗ cách ta không xa, nhìn từ thân hình, hình như, tựa hồ, có lẽ… chính là Tam Thất.

Nàng dương dương đắc ý cầm pháp bảo gì đó đến gần ta, sau đó giơ tay lên đánh về phía ta. Có một người nhào vào trên người ta, thay ta chặn hơn phân nửa công kích, thế nhưng…

Trong lòng ta hiểu rõ, lần này trốn không thoát, không còn cơ hội sống nữa.

Đầu ta có lẽ bị thương, máu chảy vào trong mắt, nhìn mọi thứ không rõ. Cũng không thấy rõ người liều mạng thay ta trì hoãn thêm một khắc sống là ai.

Không phải Đại Mao. Không phải Phượng Nghi… Là Chu Anh Hùng sao?

Rõ ràng cửa tử vong đã mở ra trước mặt. Ta trong mộng lại bỗng nhiên quay người nhìn về phía sau.

Tựa hồ, dường như, có thể xác định, phía sau ta là bảo bối quan trọng mà bản thân dù có mất mạng cũng phải bảo vệ. Cho dù sinh mạng đến khoảnh khắc cuối cùng, cũng chỉ muốn liếc mắt nhìn thêm được bao nhiêu thì nhìn.

Ta đã cho rằng ta nhất định nhìn thấy chính là Phượng Nghi —

Kết quả là…

Khuôn mặt phóng đại của Phượng Nghi, đang lo lắng gọi ta.

“Tỉnh tỉnh!”

Ta hít một hơi, nhất thời không biết rốt cuộc ta nhìn thấy cuối cùng trong mộng có phải là Phượng Nghi hay không.

“Lại mộng sao?”

“Ừ.” Ta lau lau mồ hôi lạnh trên đầu. Buổi tối Phượng Nghi cho ta uống thuốc có thể an thần, thế nhưng ác mộng vẫn cứ không thể tránh khỏi.

Hơn nữa còn cùng một loạt với ác mộng đầu tiên, đây đã là, ừm, tập thứ tư của loạt ác mộng khủng bố. Tiếp tục đọc “Bàn Ti động số 38 – Chương 203”

Bàn Ti động số 38 – Chương 202

Bàn Ti động số 38

  • Tác giả: Vệ Phong
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Đệ nhị linh nhị chương – Thục sơn

“Đừng sợ.” Hắn thấp giọng nói: “Đừng sợ hãi.”

Ta không biết, hắn là an ủi ta, hay là đang làm dịu lòng mình.

Hắn quay mặt ta qua, môi đè lên.

Ta ôm thật chặt cổ hắn, cảm giác môi hắn nóng hơn bất cứ lúc nào.

Sợ hãi mơ hồ trong lòng đè cũng đè không được, giấu cũng giấu không kín. Tựa hồ hơi buông lỏng tay, sẽ vĩnh viễn mất đi hắn.

Hắn cũng chưa từng nôn nóng như vậy. Hai chúng ta quả thực không giống vợ chồng, tựa như đang yêu đương vụng trộm, bàn tay ta tiến vào bên trong áo chẽn của hắn, bức thiết vuốt ve.

Hắn thấp giọng lẩm bẩm câu gì, nghe không rõ. Lúc này, có nghe rõ hay không cũng không sao.

Quấn quýt bên nhau, cuồng luyến tình nhiệt.

Trước kia luôn cảm thấy không buông được, hoặc là nhắm hai mắt lại, buông màn, hoặc là sẽ thổi tắt đèn.

Ta chung quy sợ ánh mắt Phượng Nghi, hắn quá tốt, nếu so sánh, ta lại quá bình thường.

Thế nhưng bây giờ lại hoàn toàn không quan tâm những thứ ấy. Hắn phủ trên người ta, ta quay bờ vai hắn, lật qua đè lên người hắn, không đầu không đuôi cắn loạn cổ và bả vai hắn.

Hô hấp của Phượng Nghi bỗng chốc liền rối loạn.

Tai hắn mẫn cảm hơn nơi khác. Thế nhưng lúc trước ta không biết hắn lại mẫn cảm đến mức độ này. Một nụ hôn nhẹ nhàng cọ xát, khiến cả người hắn đều run rẩy.

Ta có một loại cảm giác sắc dục sói ác vọt tới cừu non… Dù thế nào ta cũng là yêu mà, chuyện xấu khác không làm được, loại hoạt động đẩy ngã này, lúc rảnh rỗi cũng không ngại thêm mấy lần, ừm, càng nhiều càng tốt.

Giường gỗ vang lên kẽo kẹt kẽo kẹt. Ta chăm chú nhìn khuôn mặt tuyệt lệ dần đỏ ửng của Phượng Nghi, mắt cũng không nỡ chớp.

Giống như hoa đào hoa lê nở rộ trong mùa xuân, phấn trắng đỏ hây, rung động lòng người nói không nên lời.

Lăn qua lăn lại một phen như thế, buổi sáng đương nhiên dậy trễ.

Lúc hắn chải đầu cho ta, tay lại dừng ở nơi đó. Ta cảm thấy trên mặt hơi hơi nóng, nhìn hắn từ trong gương, Phượng Nghi cầm lược ngà, cũng khẽ mỉm cười với ta.

“Sao vậy?”

Hắn giữ hồi lâu không chải cho ta.

Hắn cúi người hôn hai má ta: “Đổi bộ quần áo, chúng ta ra cửa.”

“À, ừ.”

Hắn lấy ra cho ta một bộ váy màu tím, lúc thắt đai lưng, hắn vốn đã cài xong, lại cởi ra, nới lỏng ước chừng một tấc, lại lần nữa thắt lại.

Ta cũng không có ưu điểm gì khác, chỉ có eo coi như thon thả, bình thường đều quen thắt chặt đai lưng một chút, Phượng Nghi cũng biết. Tiếp tục đọc “Bàn Ti động số 38 – Chương 202”