Công bốn, xin đi theo tình tiết
- Tác giả: Ngũ Sắc Long Chương
- Chuyển ngữ: Yappa
- Mục lục
Chương 32 – Ham thích
Giờ cơm trưa Thu Lam Tự lại thả Giang đường chủ về, để nàng theo bên cạnh ta hầu hạ. Lúc Giang Bạch Tố chia thức ăn cho ta sắc mặt đều là trong trắng bệch lộ ra sắc xanh, đoán là chịu uất ức tại hình đường của bọn họ, xíu nữa ăn cơm xong ta sẽ nói chuyện thăng chức cho nàng, cũng an ủi cho nha đầu này.
Ăn mấy đũa đồ ăn, Thu Lam Tự bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Giang đường chủ, thiếu cung chủ các ngươi thường ngày thích gì? Trong Lam Dương cung cuộc sống thanh tĩnh, gã tuổi còn trẻ chưa hẳn đã quen, lúc ở trên núi có tiêu khiển yêu thích không?”
Giang Bạch Tố lập tức buông đũa, ánh mắt quét một cái về phía ta, dè dặt đáp: “Giáo chủ bình thường chỉ yêu luyện võ, còn, còn thích đọc sách viết chữ… Không bao giờ xuống núi dạo thanh lâu, cũng không thích nghe người ta gảy đàn hát khúc, giáo chủ ngài nói phải không?”
Ta còn nói cái gì nữa! Một cái miệng của ngươi đã nói hớ toàn bộ chút ham thích ấy của ta rồi. Dù sao ta trước mặt Thu Lam Tự chưa từng để lại ấn tượng tốt, cho dù có tệ thêm một chút cũng không sao cả, bèn tỉnh bơ đáp: “Thích ăn chơi sa đọa, xưa nay vẫn có. Nhưng bản tọa chưa từng có cử chỉ lỗ mãng này trong Lam Dương cung, không dám nhọc cung chủ quản giáo. Còn trong ma giáo, ấy vẫn là nơi bản tọa làm chủ.”
Thu Lam Tự cầm đũa gõ trên bàn, thản nhiên nhìn ta một cái nói: “Ta lại chưa từng nói muốn ngươi sửa, ngươi căng thẳng cái gì? Nha đầu kia, ngươi tiếp tục nói, thiếu cung chủ thích là mỹ nhân như thế nào, nghe là khúc gì, trong Lam Dương cung nếu không có, bản tọa sẽ sai người đi Tây Vực đưa tới.”
Bạch Tố lại nhìn ta một cái, do dự không biết có nên bán ta hay không. Ta cũng có chút lơ mơ, không biết họ Thu mắc bệnh gì. Mấy ngày trước từ sớm đến tối ép ta luyện công, bắt chẹt đến mức toàn thân ta đều là vết nhục hình; hôm nay sao lại đảo ngược giống như là có ý muốn cho phép ta mặc sức ăn chơi?
Chẳng lẽ là ngủ ta một lần, liền tính nuôi ta như nam sủng?
Nghĩ đến điểm này trong lòng ta “xoẹt” cái bốc hỏa, gân xanh trên trán nhảy tứ tung. Kìm lại nhai mấy sợi đậu phụ khô nấu, mới kiềm chế xúc động lật bàn, da cười thịt không cười đáp: “Những ham thích đó đều là chuyện đã qua rồi, bản tọa bây giờ chỉ muốn tập võ cho tốt, sớm ngày dung hợp thông hiểu những bí tịch trong Lan các kia.” Nếu có thể võ công đại thành trực tiếp xử ngươi đương nhiên tốt nhất, giết không được cũng ít nhất phải có năng lực tự bảo vệ mình. Dù sao ta chung quy sống lâu hơn ngươi, ta sẽ chờ nhìn cái ngày ngươi xui xẻo đó!
Y nghe vậy lại sầm mặt, dường như nghe ra ý ngoài lời của ta. Quan sát mặt và bụng ta, mới lành lạnh nhíu mày nói: “Ta hỏi là ham thích của nhi tử ta, không phải của ngươi. Ta hôm trước đã nói, phàm là gã thích, bản tọa đều thay gã làm, ngươi đã chiếm thân thể gã, thay gã hưởng thụ là được.”
Ngươi còn từng nói người chạm vào ta đều muốn giết đấy, còn ngồi ở đây làm gì, sao lại không chết luôn đi?
Nhưng mà y không biết ta không phải xuyên? Ta rõ ràng đã nói y là cha ruột ta mà. Chẳng lẽ y lúc ấy chỉ cho rằng ta là vì xin tha mới làm bộ là nguyên trang? Cho nên sau đó hết sức hành hạ ta như thế…
Hừ! Đồ lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, không phải ỷ vào mình là BOSS à? Chờ hai mươi năm sau bản tọa võ công đại thành, thù hôm nay xem chúng ta tính thế nào!
Vừa nghĩ tới hai mươi năm sau ta sẽ là đại ma đầu xưng bá thiên hạ, y lại sẽ bị công thụ chính quy lật đổ, ẩn cư trong ngọn núi tuyết lớn chim không đi ỉa, tâm tình ta liền bình tĩnh rất nhiều, vớ đũa lên nhắm một miếng chân giò hấp đối diện bàn phát tiết cơn giận còn sót lại.
Sau khi ăn cơm xong, ta đang định đi Lan các đọc sách, Thu Lam Tự lại dặn bảo đệ tử: “Mang thiếu cung chủ về phòng, lại đi Tiêu Kim các trong thành gọi một gánh hát khúc tới, cần trông đẹp, biết hầu hạ người, sau này không cần lại sắp xếp thiếu cung chủ luyện công đọc sách nữa.”
“Thu cung chủ, bản tọa không thích thứ này, thà rằng vẫn tham gia nghiên cứu võ công giống như trước!” Y có ý gì? Sợ ta võ công cao rồi trả thù y, cố ý muốn lấy mĩ sắc dâm thanh suy yếu tâm chí ta, lại cản trở ta không được luyện công, cho đến khi phế đi thân võ công này, lại không cách nào uy hiếp y nữa sao?
Giang Bạch Tố ở bên cạnh nghe mà mặt tái ngắt, liều mạng nháy mắt ra dấu với ta, một đôi mắt nháy đến giống như rút gân. Thu Lam Tự nhìn nàng một cái, khóe miệng hơi nhếch lên, dặn bảo đệ tử: “Đưa đàn chủ ma giáo xuống, bố trí nữ nhạc, bản tọa xíu nữa đưa thiếu cung chủ về phòng thưởng ngoạn.”
Những đệ tử kia theo lời lui đi, cũng đỡ Giang đàn chủ ra ngoài cùng luôn. Ta tuy mặc dù cũng hận không thể ra ngoài theo, lại không thể vứt đi mặt mũi trong mắt thuộc hạ, chỉ sầm mặt nhìn mọi người ra ngoài, đợi cửa kia đóng lại mới hỏi y: “Thu cung chủ đây là ý gì?”
Y đứng dậy từ chỗ ngồi, ánh mắt dừng trên bụng ta, ẩn ý nói: “Chính là ý này.”
Thứ này lại không chậm trễ luyện võ, uống thuốc cũng không làm sẩy nổi ấy!
Ta không muốn cãi nhau với y, làm dịu da mặt căng đến mức hơi đau, lấy tay áo che phần eo, khẩn thiết nói lý lẽ với y: “Ta luyện võ trong Lam Dương cung không phải chỉ một ngày, cũng không ảnh hưởng bào thai trong bụng. Thu cung chủ nếu thực sự lòng có lo lắng, ta sau này giảm bớt chút thời gian luyện công cũng thôi, về phần đọc sách thì lại càng không nhất định phải buông xuống…”
Y từ từ bước đến phía sau ta, một tay ấn lưng ghế dựa, một tay vịn mép bàn, vây ta ở giữa. Ta bị khí thế của y áp chế, ngửa ngửa người về phía sau, không thể nói tiếp được nữa, trơ mắt nhìn y vươn tay phủ giữa bụng ta, theo chỗ lồi lên từng chút dời xuống phía dưới.
Ta không nhịn được nữa, một phen vung tay y ra quát: “Ngươi muốn làm gì?”
Sắc mặt y tối mấy phần, vẫn nhìn chằm chằm giữa bụng ta: “Ngươi mấy ngày nay thân thể tổn hao, tuy có nguyên do vẫn luôn không giao hợp với người, xác định cũng liên quan không cạn với việc ngươi cưỡng ép luyện võ công, tiêu hao tinh thần. Nếu ngươi nhất định muốn nghiên cứu học tập võ công, vậy bản tọa cũng tùy ngươi, nhưng mà về sau mỗi ngày luyện công xong cần lại thêm hai giờ an thai…”
“Không cần, ta không luyện võ là được!” Lời này nghe mà ta sởn gai ốc, vội vàng cắt đứt chủ đề câu chuyện của y, suy nghĩ trong đầu xoay loạn, bất chấp nói: “Cung chủ hà tất uất ức bản thân đến bước này? Nếu muốn an thai cho ta, tùy ý tìm một đệ tử là được — đợi sinh hạ đứa con này lại giết hắn, chẳng phải càng thuận tiện?”
Tỉ mỉ nghĩ, chủ ý này còn thật hay. Thay vì làm phụ tử niên thượng gì đó, ta còn không bằng tùy ý tìm đệ tử, đến lúc đó giết người là sạch sẽ. Dù sao trong giáo ta vẫn còn một La Việt vẫn yêu thầm ta, chi bằng tìm hắn tới làm việc này, chờ sinh con thì giết hắn, vừa vặn đổi một đường chủ được việc. Người này trung tâm, võ công còn thua kém Giang Bạch Tố, yêu thầm ta coi là bản lĩnh quái gì, sớm không nên để hắn đứng đầu thất đường chủ!
Bên tai bỗng dưng nghe thấy Thu Lam Tự sâu kín hỏi: “Ngươi nghĩ như vậy cũng có vài phần đạo lý, trong lòng liệu có người được chọn rồi?”
Ta đang muốn gật đầu, lại bỗng nhiên nhớ ra Thu Lam Tự bụng dạ nham hiểm, sớm có lòng hại những thủ hạ trung tâm ấy của ta. La Việt tuy không bản lĩnh, ta lại không nỡ hắn bị họ Thu vin cớ hại, liền thoái thác nói: “Ta chính là cảm thấy phụ tử quá trọng khẩu, tác giả của chúng ta thuần khiết như thế, khẳng định không thích thứ này.”
Y cười nhạo một tiếng, đặt tay sau gáy ta khẽ vuốt qua lại, đầu ngón tay càng thi thoảng ấn lên đại mạch bên gáy, nâng cằm ta lên, ép ta nhìn thẳng vào y.
“Ngươi một công bia đỡ đạn làm sao biết tâm tư của tác giả? Bản tọa thân là BOSS cũng còn chưa từng có loại phỏng đoán tùy tiện này. Có điều chúng ta hiện tại còn chưa lên sàn, dù cho tác giả thực sự không thích thì đã sao? Hay là, đêm qua bản tọa làm không đủ, khiến ngươi không thể thỏa mãn?”
Ta toàn thân cứng ngắc, không dám lại nói chuyện chống lại y nữa, chỉ sợ ngón tay nào của y dùng sức một chút là sẽ bị liệt toàn thân — y dám chắc không nỡ giết thứ này trong bụng ta, nhưng muốn phế ta, y cũng không có gì mà không xuống tay được.
Cái tay trên gáy kia vuốt ve một hồi, lại hướng xuống dò vào bên trong cổ áo ta, theo cột sống trượt xuống dưới. Ta đột ngột quay đầu, tận lực cúi người về phía trước, lật tay muốn cản cái tay ấy, nhưng cảm thấy hai má bị người bóp một cái thật mạnh.
Ta hơi phân tâm, đã thấy khuôn mặt người chết ấy của Thu Lam Tự dần dần phóng đại trước mặt ta, trên môi lại là một trận nóng bỏng đánh úp lại. Cái tay sau lưng kia cũng đã đi tới bên hông, ấn ngay phía trên mệnh môn của ta, tuy là chưa hề gia tăng lực đạo gì, nhưng cũng tràn đầy ý uy hiếp.
Đâu có thế được, đợi hai mươi năm sau bản tọa ma công đại thành… Ôi, hai mươi năm sau còn không biết khi nào mới đến, trước mắt ấy là tình thế mạnh hơn người. Họ Thu kia đã ngồi vắt trên ghế, tách đôi chân ta ra kẹp eo y, một mặt tận ý hôn môi, một mặt kéo áo ta đến eo, theo đai lưng cắm tay từ sau đầu xuống.
Ta mới dậy khỏi giường chưa bao lâu, ngay cả đường gần như còn chưa đi đấy, nếu lại lần nữa thật sự sẽ xảy ra mạng người!
Trực giác ngón tay ấy đã đâm vào giữa hai mông ta, ta cũng không kiềm chế được nữa, mở miệng liền muốn cắn lưỡi Thu Lam Tự. Y động thủ còn nhanh hơn ta động khẩu, lập tức nắm cằm ta, ngẩng đầu lên hỏi: “Ngươi lại ầm ĩ cái gì?”
Ta ầm ĩ cái gì? Là ngươi làm gì chứ? Ta hiên ngang lẫm liệt nhìn y, nghĩa chính từ nghiêm chỉ trích nói: “Thu cung chủ là thế ngoại cao nhân, sao lại ban ngày ban mặt làm hành vi phi lễ này…”
Ta nói chuyện tử tế với y, y lại bỗng nhiên thêm một ngón tay vào trong, ta cả kinh xém kêu lên, may mà định lực tinh thâm mới nuốt một tiếng này xuống, nhưng cũng nghẹn đến mức hụt hơi hoảng hốt, nhất thời không thể nói được ra lời.
Trên mặt y vẫn là bộ dáng điềm tĩnh, ai ngờ được dưới tay đang làm chuyện bẩn thỉu như thế. Nay bị ta chọc thủng chân diện mục cũng không hề có xíu ý hổ thẹn, vui mừng đáp: “Bản tọa thường cảm thấy ngươi lúc nói chuyện luôn luôn nhặt thứ người ta không thích nghe mà nói, mỗi lần nói chuyện với ngươi là thấy lửa giận trong lòng khó nén. Mãi đến hôm qua mới phát hiện, lúc ngươi nói không nên lời, còn hình như có mấy phần đáng khen. Nhưng ngươi nói cũng phải, ban ngày làm việc này chỉ hư hao thời gian, tạm thời đến tối hẵng nói đi.”
Y cuối cùng buông cái tay đòi mạng kia ra, khép vạt áo lại thay ta, chỉnh một phen. Ta chỉ cảm giác hai chân như nhũn ra, không đứng nổi. Đang muốn quay người vịn lưng ghế dựa, họ Thu đã một tay xách sau cổ ta nhấc ta cách mặt đất ba phân, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Trong thành Cô Tô mỹ nữ như mây, ca múa giống như tiếng trời, cũng chưa hẳn kém hơn thế giới ngươi xuyên tới, ngươi an dưỡng cho tốt, tương lai cũng tiện sinh hạ lân nhi thay Thu gia ta.”
Ta mới là bị y chọc tức muốn chết, chỉ hận chính mình không bản lĩnh đè ngược y. Gì mà bảo ta còn có mấy phần đáng khen? Y nếu như lúc không nói… cũng không có chỗ đáng khen.
Ta lau lau mồ hôi lạnh giữa trán, nhịn không được hoài niệm Long Cửu lúc trước mặc đánh mặc chửi. Áp lực ở cùng BOSS thực sự không phải bia đỡ đạn phổ thông như ta đây gánh được, hai nhân vật chính kia có thể tốc độ chút diệt y không? Không diệt y cũng đánh nhiều mấy bận, điều y đi ra ngoài lại giết mấy tình địch thay tiểu thụ kia tốt biết bao?
Về đến phòng trong, đã thấy trong phòng đầy những nữ nhạc, ai nấy trang điểm vô cùng tinh xảo kỳ lạ, không phải lộ cánh tay chính là lộ chân, trong miệng cắn hoa hồng, trên đầu uốn tóc xoăn. Ta bị cảnh này làm kinh sợ, không khỏi lật mở đầu bản gốc lần nữa xác định — đích thực là cổ đam không sai, nhưng loại ăn mặc tân triều này… Đây coi như là sáng tạo của thế giới hư cấu?
Thu Lam Tự dường như là cũng thấy những mỹ nhân Cô Tô này làm mất mặt y, hạ giọng dặn bảo đệ tử dựng bình phong lên, cách mỹ nhân ở gian ngoài, cưỡng ép lôi ta dựa vào đầu giường, lúc này mới hỏi những người đó biết hát những thứ gì.
Có một âm thanh réo rắt êm tai vang lên, uyển chuyển đáp: “ Gần nhất Bách Độ… Bách Hiểu Sinh công tử tuyên bố thập đại kim khúc giới âm nhạc Hoa ngữ, nô gia đều biết hát, tiếng Quảng Đông và nước ngoài cũng có mấy bài. Nghe nói thiếu cung chủ là xuyên tới, nô gia thật là đặc biệt học ca khúc để hầu hạ đấy.”
Ta lúc ở Tây Vực nghe chính là dân ca nhạc phủ bình thường, thập đại kim khúc cái gì, thứ đó chưa từng nghe nói? Liệu có khiến người ta cười nhạo là đồ nhà quê không? Ta nhìn lén về phía Thu Lam Tự, y vẫn bộ dáng bí hiểm, dửng dưng dặn bảo: “Hỏi cái gì, hát từng bài thập đại kim khúc đó là được.”