Trừng phạt quân phục hệ liệt
- Tác giả: Phong Lộng
- Chuyển ngữ: Yappa
- Mục lục
Đệ thập bát chương
Không ngoài sở liệu, mục đích của áp giải, chính là bệnh viện chuyên dụng của ủy hội quân liên bang.
Nơi này là bệnh viện có được máy móc chữa bệnh tiên tiến nhất và bác sĩ ưu tú nhất toàn liên bang, xây dựng chuyên cho các nhân vật xuất sắc trong hệ thống quân quyền liên bang, bởi vậy cũng có thể chứng minh, Lăng Hàm vùng vẫy bên bờ tử vong trở về, chí ít đã chiếm được đặc quyền bộ phận hắn muốn.
Lăng Khiêm bị quân nhân trầm mặc áp tải đi qua hành lang, ở cửa phòng bệnh đặc biệt cuối cùng, thấy anh trai theo một tuyến đường khác được áp giải đến cùng một chỗ.
Lăng Hàm nhất định giận điên lên.
Mới cứu mạng nhỏ trở về, liền khẩn cấp sử dụng quyền điều tra và quyền điều khiển vừa mới giành được.
Quyền điều tra thì cũng thôi, ở liên bang, người có được quyền cho phép cao cấp cũng có thể tùy ý điều tra kẻ khác, đây vốn chính là một thế giới cường quyền tối cao.
Nhưng căn cứ liên bang quy định. Quyền điều khiển đạt được nhờ cuộc thi, chỉ thuộc về giai đoạn sử dụng thẩm tra. Nói cách khác, có thể điều khiển nhân viên quân sự chấp hành mệnh lệnh của mình. Nhưng mỗi lần mệnh lệnh đều bị giám thị ghi lại vào hồ sơ.
Loại ghi lại này, có nghĩa là sau này có thể phải chịu thẩm tra nghiêm khắc.
“Xem ra vết thương rất nặng nhỉ, lại nằm trong phòng bệnh nghiêm trọng.” Khi mở cửa phòng, Lăng Khiêm giấu tất cả cảnh giới dưới nụ cười ung dung, có thể bước vào phòng bệnh trước Lăng Vệ, “Lăng Hàm, tôi và anh Lăng Vệ cùng tới thăm cậu. Anh, chào hỏi với Lăng Hàm đi.”
Nhẹ nhàng nắm cổ tay Lăng Vệ, cất bước đi thong thả đến bên giường bệnh, từ trên cao nhìn xuống em trai sinh đôi nằm trên giường.
Thấy khuôn mặt nam tính hóa cực giống cha kia, Lăng Vệ bị ánh mắt trầm tĩnh trong đó dường như hiểu rõ tất cả đâm vào không dám nhìn thẳng.
Bị em trai xem như phụ nữ đặt ở trên thảm giao cấu, bản thân phát ra rên rỉ chẳng biết thẹn, lại thông qua máy truyền tin bị cậu em trai con cưng của trời kia nghe thấy.
Còn bị trở thành như tội phạm áp giải đến đây.
Mình trong mắt Lăng Hàm, chẳng những không còn có tư cách lại làm một người anh, hơn nữa chỉ sợ ngay cả một người đàn bà mồi chài đàn ông bên đường cũng không bằng.
Mà Lăng Khiêm, lại ngông nghênh nhìn chằm chằm quan sát người bệnh.
“Tôi rốt cuộc cũng xem như biết chỗ tốt của cuộc thi chết người rồi, ngay cả quân nhân của trụ sở riêng ủy hội quân liên bang cũng có thể tùy ý sai phái, thật sự là rất sảng khoái. Có điều lần đầu tiên đã dùng loại đặc quyền này trên người nhà mình, có phải có chút vô tình hay không? Em trai tốt của tôi.”
“Tôi không phải tin hai người sao? Vì thế mới làm như vậy.” Lăng Hàm dùng giọng điệu ôn hòa giải thích.
Chăn y dụng trắng như tuyết che cổ hắn trở xuống, mấy ống truyền dịch hoặc tím hoặc xanh từ chăn kéo dài xuống, nối với bàn chữa bệnh tái sinh bên cạnh, trên giường bệnh kê đệm mềm y học làm bằng sợi mà chỉ người bị thương nặng mới sử dụng. Chứng minh vết thương của hắn quả thực nguy hiểm đến tính mạng.
Cho dù với tình trạng không thể nhúc nhích hiện nay, ánh mắt hắn nhìn anh trai sinh đôi Lăng Khiêm, lại ẩn chứa cảm giác đáng sợ đã tính trước mọi việc.
Dưới bình tĩnh, lực áp bức đáng sợ có thể làm cho Lăng Khiêm cũng cảm giác bị đè nén.
“Lời khách khí cũng không cần nói nữa.” Lăng Khiêm cúi đầu nhìn em trai mình, nói thẳng, “Tình huống hiện tại, cậu đã nghe được từ trong máy truyền tin. Tâm hồn và cơ thể anh ấy đều đã thuộc về tôi.”
Lăng Vệ tức giận mở miệng, “Câm miệng, Lăng Khiêm.”
“Anh à, anh mới phải câm miệng, không nhìn thấy cậu em trai giá trị lớn lao của chúng ta sẽ nuốt sống anh sao? Nếu như không phải nó bây giờ chỉ có thể giống như con chuột chết nằm trên giường, chỉ sợ anh đã bị nó phái người đè lại tứ chi đặt trên giường bệnh, hung hăng chơi rồi.”
Cách dùng từ tục tĩu của Lăng Khiêm, tựa như đâm trúng thần kinh phẫn nộ của Lăng Vệ.
Bỗng nhiên quay đầu nhìn chằm chằm gã hạ lưu này, còn chưa có bùng nổ, câu tiếp theo của Lăng Khiêm lại làm cho cậu ngây người.
“Anh bây giờ là người duy nhất có thể bảo vệ em.”
Lăng Vệ ngạc nhiên.
“Cậu nói mê sảng cái gì?”
“Anh là ngây thơ hay là giả ngốc? Lăng Hàm đã lấy được đặc quyền quân bộ, nó bây giờ muốn đối phó em sau đó độc chiếm anh thực sự rất dễ dàng. Em duy nhất có thể dựa vào bây giờ, chính là anh. Anh phải giữ đúng lời thề, vĩnh viễn cũng không được vứt bỏ em.” Lăng Khiêm chua chát nhìn Lăng Vệ, “Em bộ dạng này, rất đáng thương phải không? Thật ra em vẫn đáng thương như thế, từ ngày biết Lăng Hàm có thể thông qua cuộc thi, em sống hay chết đã toàn bộ nắm giữ trong tay anh.”
“Em trong lòng anh rốt cuộc có một chút sức nặng hay không? Xa cách em, anh có phải thật sự không nỡ hay không? Thời khắc mấu chốt này, anh nói ra lời thật sự ngay trước mặt Lăng Hàm đi, nếu như anh thực sự nhẫn tâm nói ra câu không quan tâm Lăng Khiêm, em lập tức xin đi tiền tuyến. Lời thề độc anh nói ra, để nó thực sự phát sinh trên người em là được.”
Lăng Khiêm dùng vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nhìn Lăng Vệ.
Ánh mắt xinh đẹp tràn ngập chờ mong.
“Anh nói đi, nói anh cho rằng Lăng Khiêm bi thảm chết trên tay quân địch, thật ra không có gì đáng ngại.”
“Đừng nói nữa.”
Lời nói ác độc như thế, ngay cả nghe thấy cũng cảm thấy chói tai.
Nhưng yếu ớt nằm xuống tại câu lạc bộ như vậy, cũng đã làm cho mình đau lòng đến run rẩy.
“Nếu không cần em, chán ghét em như thế, cũng nói mau đi.” Lăng Khiêm dịu dàng nhìn cậu. “Nếu như anh quan tâm em, cũng tự mình nói cho em biết, như thế, em chết cũng nhắm mắt.”
“Đừng nói chết hay không cái gì.”
Tiếng cười trầm thấp bỗng nhiên xen vào cắt ngang đối thoại của hai người.
“Lăng Khiêm, thị uy cũng nên xong rồi.” Từ thủy tới chung, Lăng Hàm đều tỏ vẻ bình tĩnh, tiếng nói trầm thấp, kèm theo tiết tấu rành mạch, “Anh xem đây thành một cuộc chiến dịch. Cũng coi anh trai thành chiến lợi phẩm, anh lợi dụng khi tôi tham gia cuộc thi, dùng thủ đoạn hèn hạ cướp đoạt anh ấy vốn không phòng bị. Có điều, cho dù thủ đoạn của anh có hèn hạ thế nào. Tôi đã nhìn ra. Đây đối với anh ấy xác thực đã có tác dụng. Lăng Vệ, tôi thật sự không nghĩ anh lại dễ đối phó đến thế. Có chút thất vọng.”
Tầm mắt Lăng Hàm, chậm rãi chuyển đến trên mặt Lăng Vệ.
Áp lực kinh người với cảm giác nhục nhã, gần như đè cong sống lưng Lăng Vệ.
Vóc người thon dài anh tuấn, bởi vì sỉ nhục mà khẽ run.
“Này, Lăng Hàm. Cậu đừng có nhắm ngay mũi nhọn vào anh ấy chứ.” Lăng Khiêm đứng ra. “Nói cho cùng là chính cậu không khôn ngoan, một lòng tranh thủ quyền lợi buông tha cho phòng bị, tôi mới có cơ hội, không bằng thế này.” Hắn thay đổi thành giọng điệu đổi chác, mỉm cười nghiêng đầu, “Chúng ta lập thành hiệp nghị đi.”
“Hiệp định gì?”
“Hiệp định chúng ta đều cùng một chỗ.”
Lăng Vệ sau khoảnh khắc hoảng hốt, kinh hãi hiểu ra. Nhìn chằm chằm vào hai anh em sinh đôi một đứng một nằm. Ánh mắt giao hòa giữa không trung, giống như đang trao đổi chuyện nguy hiểm gì đó, không nén nổi lui về phía sau.
Lăng Khiêm dùng sức nắm chặt cổ tay cậu, không cho cậu trốn. Tiếp tục giằng co với Lăng Hàm.
“Hai hổ tranh chấp, tất có một bị thương. Nếu chúng ta là anh em bình thường, trình diễn một hồi thảm án gia đình máu lạnh, sự tình có lẽ sẽ giải quyết xong. Đáng tiếc tôi và cậu lại là anh em sinh đôi, nếu một người chết, người kia có lẽ không sống nổi.” Lăng Khiêm nhếch nụ cười bất đắc dĩ, “Không bằng hòa nhau đi. Giống như cậu, tôi cũng không muốn chia sẻ anh ấy với kẻ khác, thế nhưng nếu là cậu, bất đắc dĩ, có thể miễn cưỡng chấp nhận.”
“Buông tay! Lăng Khiêm. Tôi cũng không phải là vật phẩm của các cậu!”
“Sớm đáp ứng làm vật tiết dục của em. Không phải vật phẩm thì là cái gì hả anh. Anh ngoan một chút đi. Nếu không coi chừng em dùng mấy đồ chơi tình dục mua về kia dạy dỗ anh tư vị gậy mát xa nhé?”
“Cậu!”
Lăng Khiêm lại có thể không kiêng nể gì cả nói ra trước mặt Lăng Hàm, Lăng Vệ bị nhục nhã đến không dám ngẩng đầu nhìn người.
Trong thân thể bị chà đạp quá độ chỉ trải qua chà lau, còn mơ hồ dính trọc dịch của em trai, loại thời điểm yếu ớt này phải giãy giụa với Lăng Khiêm vốn có sức lực hơn người.
“Nếu đổi ý, anh cứ việc nói thẳng. Chỉ cần anh nói ra, em sẽ lập tức dùng phương pháp tàn nhẫn nhất giết chết chính mình, cũng để cho anh bớt oán hận.”
Hận đến nghiến răng nghiến lợi, những lời nói tuyệt tình ấy, Lăng Vệ lại không nói được qua kẽ răng.
Thân thể mặc quân phục màu lam đậm, run rẩy đến càng thêm lợi hại.
“Thế nào? Lăng Hàm. Hạ quyết định đi, buông tha cho ý tưởng có đặc quyền là có thể bỏ qua tôi độc chiếm anh ấy của cậu, mọi người cùng nhau đi. Bộ dạng này bây giờ, cho dù cậu cướp đi anh ấy từ bên tôi, anh ấy cũng sẽ không thích cậu. Trong lòng anh ấy chỉ nghĩ đến tôi, sau đó càng ngày càng hận cậu. Cậu xem,” Lăng Khiêm cầm lấy cánh tay Lăng Vệ, kéo cậu đến gần giường bệnh. “Anh ấy cũng đã bị tôi dạy đến trình độ này. Ba người cũng rất có lạc thú.”
Biết Lăng Khiêm đưa ra chính là phương án duy nhất có thể hòa bình giải quyết, Lăng Hàm cao ngạo, cũng không tính để cho Lăng Khiêm yên ổn chiếm thượng phong, dương dương đắc ý giành được nửa quyền sở hữu anh trai như thế.
Không hung hăng chèn ép một chút. Về sau sẽ càng khó đối phó, Lăng Hàm quyết định trừng phạt.
Lăng Khiêm chăm chú biểu tình lộ ra một tia cấp thiết, Lăng Hàm vô cùng chuẩn xác bắt được hoảng sợ không xác định sâu trong nội tâm này của anh trai sinh đôi.
Sau khi yên lặng đánh giá Lăng Khiêm, Lăng Hàm thản nhiên mở miệng, “Anh có độc chiếm dục mạnh như thế, lại chủ động đưa ra ba người. Tôi thấy, anh là coi trọng đặc quyền giành được tại quân bộ, sau khi tôi thông qua cuộc thi thì có.”
“Không tồi, có quyền lợi đầy đủ mới có thể bảo đảm anh ấy an toàn tại quân đội. Những người của gia tộc Tu La đó, có lẽ không đối phó được chúng ta, sẽ đối phó anh trai không có huyết thống nhờ cậy. Lúc trước khi chúng ta xin đi, không phải đều căn cứ vào mục đích giống nhau sao? Chẳng lẽ bây giờ cậu thay đổi?”
Lăng Vệ vốn chỉ nghe, lộ ra vẻ mặt khiếp sợ.
Lời nói càng khiếp sợ hơn, xuất hiện ngay sau đó.
“Lúc trước cũng không có thương nghị đề cập đến ba người. Lúc cùng xin đi thi, ý tứ của hai bên chúng ta đều là ai có thể được chọn, thông qua cuộc thi lấy được đặc quyền, người đó có thể có được anh ấy.”
“Tình huống hiện tại đã thay đổi.”
“Thay đổi chỗ nào?”
“Cậu lấy được đặc quyền, Nhưng tôi, lại chiếm được anh ấy.”
“Vì thế anh cho là anh có thể bằng nó chống chọi với tôi? Mười ngày lừa gạt của anh, đủ để cân sức ngang tài với kết quả cuộc thi tôi dùng tính mạng lấy về?’
Câu cuối cùng của Lăng Hàm, làm cho người ta cảm thấy ớn lạnh.
Không gian tựa như yên bình bỗng nhiên bị xé ra một lỗ hổng. Cái lạnh đến đóng băng của thế giới kia khiến người ta toàn thân phát run.
Tĩnh mịch…
Nhiệt độ của phòng bệnh đặc biệt, xuống tới cực điểm.
Sau giằng co ánh mắt thật lâu, Lăng Khiêm lộ ra biểu tình khó có thể tin nổi, hạ giọng hỏi, “Cậu không muốn?”
“Tôi nên muốn?” Lăng Hàm cười khẽ.
Lăng Khiêm nhận thấy được nguy hiểm, ánh mắt trở nên sắc bén thâm trầm. Từng chữ cảnh cáo, “Lăng Hàm. Cậu là người thông minh, hẳn là hiểu được phương thức tôi đề ra, là người đều có thể tiếp thu nhất. Anh ấy đã sinh ra cảm tình với tôi, cậu không có khả năng bỏ tôi qua một bên độc chiếm trái tim anh ấy. Cho dù quyền lực trong tay cậu có bao nhiêu, cũng không thể thay đổi lòng người, không có khả năng thay đổi cảm giác của anh ấy đối với tôi.
Lăng Hàm vân đạm phong khinh mỉm cười.
Hắn là người sau khi bị thương nặng vẫn còn phải nằm trên giường bệnh, nhưng khí thế của hắn, lại giống như nắm giữ toàn cục dường như không để cho bất luận kẻ nào ngỗ nghịch.
“Tôi sẽ để cho anh xem quyền lực của tôi có bao nhiêu.” Tiếp tục đọc “Trừng phạt quân phục hệ liệt – Quyển 1 – Chương 18” →
Thích bài này:
Thích Đang tải...