Kiếp duyên – Phiên ngoại 6

Kiếp duyên – Phiên ngoại

Phiên ngoại lục – Khóa hôn (Nhị)

Úy Thiên cho rằng Nguyệt Hành Vân ít nhất một tháng sau mới có thể tìm đến, nhưng Nguyệt Hành Vân sau nửa tháng đã xuất hiện ở thư phòng của hắn. Bất quá nhìn tóc và y sam lộn xộn, còn có hai mắt ứ máu, hai gò má hãm sâu của Nguyệt Hành Vân, hắn cũng biết Nguyệt Hành Vân vì sao lại xuất hiện nhanh như thế.

“Y Tích đâu!” Trong tay cầm kiếm, Nguyệt Hành Vân có dục vọng khai sát giới.

Phất tay bảo đám thị vệ vây quanh Nguyệt Hành Vân lui ra, Úy Thiên đứng dậy đi tới chỗ ghế tựa tiếp khách ngồi xuống, chỉ chỉ một cái ghế khác bên cạnh bàn trong tầm tay, cũng phân phó: “Dâng trà cho khách nhân.”

Nguyệt Hành Vân không động đậy, kiếm quang xẹt qua, mũi kiếm kề trên cổ Úy Thiên: “Y Tích đâu!”

Cho đám thị vệ lại muốn xông lên một ánh mắt không được vọng động, Úy Thiên lạnh nhạt mở miệng: “Ta cho là ngươi phải tìm một phương pháp sẽ không lại làm cho Y Tích tránh né ngươi.”

Kiếm trong tay Nguyệt Hành Vân động một cái.

“Ngồi đi.” Úy Thiên lại chỉ chỉ ghế tựa, “Ta không thích quản chuyện nhà của người khác, Y Tích cũng xem như một bằng hữu, hắn lại là ca ca mà Thiên Tứ thích, có lẽ lời của ta đối với ngươi mà nói bất quá là mấy lời vô ích, ngươi coi như ngồi xuống nghỉ một hơi là được.”

Nguyệt Hành Vân nhìn hắn một lúc, thu kiếm, ngồi xuống bên cạnh hắn.

“Dâng trà.”

Quản gia lấy nước trà tới, sau khi pha trà cho hai người, quản gia thu được ánh mắt của Úy Thiên lui thị vệ đóng cửa thư phòng lại.

“Y Tích đâu?” Không đụng vào chén trà, Nguyệt Hành Vân lại hỏi, bất quá huyết hồng trong mắt đã lui đi một chút.

Úy Thiên nâng chén trà lên, nhìn lá trà từ từ chìm xuống phía dưới hỏi: “Ngươi thích Y Tích sao?”

“Lời vô ích!” Thanh kiếm của Nguyệt Hành Vân nặng nề kề lên trên bàn.

“Nhưng Y Tích không cho là ngươi thích hắn.” Úy Thiên giơ tay lên ngăn lời của Nguyệt Hành Vân lại, thản nhiên nói: “Y Tích không có nói với ta cái gì, nhưng tự ta nhìn ngươi cũng không làm cho hắn tin ngươi thích là hắn. Hắn từng nói hắn không làm thế thân của bất luận kẻ nào. Nguyệt Hành Vân, nếu như ngươi không cách nào làm cho Y Tích tin ngươi, cho dù ta lần này nói cho ngươi hắn ở đâu, hắn sau này vẫn sẽ trốn.”

“Ta nói ta thích là hắn!” Nguyệt Hành Vân tức giận, cuồng loạn gầm nhẹ, “Còn muốn ta làm thế nào?! Chẳng lẽ bảo ta móc trái tim ra cho hắn nhìn sao?!” Hắn tức điên đứng lên, “Ta đã từng thích Lưu Thao, ta đã từng nói với hắn ta cả đời cũng quên không được Lưu Thao, nếu như khi đó ta biết mình sẽ thích hắn ta tuyệt đối sẽ không nói lung tung!” Hung hăng đá ghế tựa một cước, Nguyệt Hành Vân tức giận đến thở dốc, “Ta nói cái gì hắn cũng không tin, vậy ta liền làm, ta làm hắn còn nói ta coi hắn như thế thân, ta phải làm sao đây?! Ta sẽ không để cho người ta tùy tiện sinh hạ con của ta, lúc Lưu Ly cho ta thuốc ta đã biết đó là thuốc sinh con, ta chính là muốn hắn sinh hạ đứa nhỏ sau đó không có lý do để chạy nữa!”

Càng nghĩ càng sinh khí, Nguyệt Hành Vân gào “A” lên, nếu như là những người khác y sẽ phế đi võ công của hắn, cho hắn uống thuốc ngốc, nhưng đó là Y Tích, là Y Tích sinh hạ đứa nhỏ cho y, y có thể làm chỉ có là buộc hắn lại.

Gào thật lâu, Nguyệt Hành Vân mới phát tiết phân nửa khó chịu trong lòng, Úy Thiên lúc này mở miệng: “Vậy ngươi liền móc tim ra cho hắn xem đi.”

Nguyệt Hành Vân vừa nghe sửng sốt, sau một khắc y cầm lấy kiếm, hỏi: “Y Tích ở đâu?”

Úy Thiên nói một địa điểm, liền nghe cửa phòng sập một tiếng, trong phòng đã không còn bóng người của Nguyệt Hành Vân.

Đứng dậy duỗi thắt lưng, Úy Thiên nói với quản gia thò đầu vào: “Sai người thay cánh cửa, nhớ phải giống y như cũ.” Miễn cho Dụ Đầu nhận ra.

“Dạ, lâu chủ.”

Thấy lâu chủ không vấn đề, quản gia lúc này mới yên tâm kêu người đi.

Không lo lắng Nguyệt Hành Vân sẽ làm gì Y Tích, Úy Thiên sau khi trở lại bàn đọc sách tiếp tục xem sổ sách của hắn, hắn định mang Dụ Đầu xuất kinh chơi, vì thế mấy ngày nay phải làm hết mọi chuyện mới có thời gian đi.

………

Nằm trên ghế dựa, Y Tích phơi ánh nắng ấm áp, một tay khẽ lay chiếc nôi bên người. Nơi Úy Thiên tìm cho hắn rất yên tĩnh, thậm chí còn sai người chuẩn bị cho hắn đồ đứa nhỏ sẽ dùng đến, điều này khiến Y Tích rất cảm kích. Ở đã nửa tháng, không biết Nguyệt Hành Vân gia hỏa kia đã phát hiện hắn chạy trốn rồi hay chưa? Nếu như đã phát hiện liệu có tìm tới hay không? Nghĩ tới đây, Y Tích mở mắt, rất phiền muộn. Gia hỏa kia vì sao phải quấn chết lấy hắn không buông, chẳng lẽ là bởi vì có con với hắn sao?

Hừ, người nọ không phải thiếu chủ của giáo gì đấy sao? Người ôm ấp yêu thương không phải ít chứ, sợ không có người sinh con cho y? Hắn lớn hơn Nguyệt Hành Vân bốn tuổi, lại là nam nhân, Nguyệt Hành Vân đối với hắn cũng nên ngấy mới phải, hai người bọn họ vẫn là không nên có dây dưa gì nữa. Hắn trở lại làm cung chủ Linh Hương cung của hắn, gia hỏa kia trở lại làm thiếu chủ của y không phải rất tốt sao?

Quay đầu liếc mắt nhìn nhi tử trong nôi, tim Y Tích siết lại, quên mạt đau nhói ấy, hắn mỉm cười sờ sờ khuôn mặt nhi tử, qua hai tháng nữa nhi tử sẽ tròn một tuổi, yến đầy tháng ngày đó chỉ lo chạy trối chết, yến trăm ngày là trên đường hắn bị Nguyệt Hành Vân mang về, một tuổi này nói thế nào cũng phải qua. Không nghĩ nữa, hắn tin Úy Thiên sẽ không bán đứng hắn, đợi đến khi Úy Thiên giúp hắn giải quyết Nguyệt Hành Vân, hắn liền mang nhi tử quay về Linh Hương cung.

Thở hắt ra, Y Tích nhắm mắt lại, hơn nửa năm đều bị người trói, ngày tự do bây giờ thực sự là thoải mái. Dứt bỏ đủ loại rắc rối trong lòng, Y Tích dưới ánh mặt trời ấm áp cùng ngủ với nhi tử. Không biết qua bao lâu, Y Tích đang ngủ say mơ hồ cảm thấy nguy hiểm, trong nháy mắt, hắn liền giật mình tỉnh lại trong giấc mộng, khi hắn nhìn thấy bóng đen nhìn không rõ khuôn mặt đứng trước mặt hắn chặn ánh sáng mặt trời, phản ứng đầu tiên của hắn chính là ôm lấy đứa nhỏ, nhưng trong nôi lại trống không!

“Nguyệt Hành Vân!” Không cần nhìn rõ diện mục người tới Y Tích cũng biết hắn là ai. Không rảnh đi quản người này vì sao lại ở chỗ này, Y Tích nhảy lên tóm cổ áo hắn: “Liệt nhi đâu! Trả lại Liệt nhi cho ta!”

Nguyệt Hành Vân lạnh lùng giật tay Y Tích ra: “Muốn Liệt nhi cũng được, bất quá ngươi phải làm vài chuyện trước đã.”

Y Tích âm thầm vận khí: “Ngươi nói!” Nguyệt Hành Vân lúc này làm hắn bất an, làm cho hắn nhớ lại lần đầu tiên khi hai người gặp mặt.

“Ngươi nếu xuất thủ với ta, thì cũng đừng nghĩ nhìn thấy Liệt nhi nữa.” Nguyệt Thương Liệt, nhi tử của hắn.

Nắm tay nắm chặt của Y Tích buông ra, sắc mặt trắng bệch: “Ngươi muốn ta làm cái gì?”

“Đi vào nhà.”

Tứ chi phát lạnh, Y Tích liếc mắt nhìn chiếc nôi cắn răng xoay người vào phòng, Nguyệt Hành Vân đi vào theo, đồng thời khép cửa phòng lại, hạ then cửa xuống.

“Lên giường đi.”

Hai vai Y Tích run rẩy, hắn bước vào phòng ngủ cởi hài lên giường, sau đó xoay người đối mặt Nguyệt Hành Vân chế giễu nói: “Ngươi chính là muốn làm vậy?”

“Cởi quần áo.”

Hai tay không biết là tức giận hay là sao, ngón tay Y Tích cứng ngắc cởi nút áo trên người ra, quay mặt đi không nhìn Nguyệt Hành Vân lột quần áo xuống.

“Quần, cởi toàn bộ.”

Đè xuống cay đắng nơi đáy lòng, Y Tích lạnh lùng cười, hai ba cái cởi xong quần, trần trụi nằm xuống đối diện Nguyệt Hành Vân. Người này muốn làm cái gì thì làm, chỉ cần y trả lại Liệt nhi cho hắn.

Nguyệt Hành Vân đi tới bên giường buông màn cởi hài lên giường, sau đó từ thắt lưng rút ra một thanh chủy thủ đặt bên người, sau đó y động thủ thoát y phục của mình. Rất nhanh, y liền trần trụi giống như Y Tích. Nhìn y lõa thân, nghĩ đến gần như là hàng đêm triền miên sau khi hắn bị Nguyệt Hành Vân bắt lại, trên người Y Tích bắt đầu đỏ lên.

Nguyệt Hành Vân như biến trò mở lòng bàn tay ra, trong lòng bàn tay là một viên thuốc: “Ăn đi.”

Tim đập lợi hại Y Tích đập lợi hại, hắn không muốn ăn.

“Xuân dược thì không cần.”

“Ngươi không cần Liệt nhi?”

Trong hai tròng mắt Y Tích là lửa giận nồng đậm, hắn một phen cầm lấy viên thuốc bỏ vào trong miệng nhai cũng không nhai liền nuốt xuống. Hai người cứ như thế trần trụi ngồi đối diện nhau, một lát sau, trong mắt Y Tích hiện lên kinh ngạc, không phải xuân dược? Còn không đợi hắn đoán ra Nguyệt Hành Vân cho hắn ăn là cái gì, hắn bị người đột nhiên nhào lên đặt dưới thân.

Không cho hắn cơ hội mở miệng, Nguyệt Hành Vân cúi đầu liền ngăn chặn miệng hắn, hai tay thô bạo lần mò trên người hắn. Y Tích ban đầu còn giãy giụa, nhưng bộ dáng của Nguyệt Hành Vân làm cho hắn bất an, để không bị thương tổn lớn hơn nữa hắn ngưng phản kháng.

Nhũ tiêm bị người dùng lực gặm cắn, ngón tay không ôn nhu chút nào dò vào trong cơ thể hắn, hai hàng lông mày của Y Tích nhíu chặt không ngừng hít sâu, Nguyệt Hành Vân là muốn ăn sống hắn sao? Bất quá là thời gian một cái nháy mắt, trên người Y Tích đã hạ xuống dấu vết, nhưng thân thể quen với Nguyệt Hành Vân lại trong an ủi thô bạo mà kích tình của đối phương có cảm giác.

Khi Y Tích phát ra tiếng rên rỉ đầu tiên, Nguyệt Hành Vân gập hai chân hắn lại, đỡ phân thân dữ tợn của mình vọt vào trong cúc nhị hơi có bóng nước của Y Tích. Cung chủ Linh Hương cung, thân thể không chỉ có dễ hưng phấn, càng dễ tiếp nhận tính khí của nam nhân. Nhưng mặc dù như vậy, Y Tích vẫn đau đến kêu rên. Thế nhưng không đợi hắn thích ứng, Nguyệt Hành Vân liền đâm thẳng về phía trước. Trong toàn bộ quá trình, Nguyệt Hành Vân một câu cũng không nói, chỉ nhìn Y Tích, nhìn hắn dường như muốn nuốt hắn vào.

………

“A… A… Ta muốn chết… Muốn…”

Lý trí hoàn toàn bị tình dục chiếm cứ, Nguyệt Hành Vân hiểu rất rõ làm sao khiến cho Y Tích phát ra thanh âm tuyệt vời vì y. Y Tích chìm đắm trong vui thích cũng quăng đi “địch ý” giữa hắn và Nguyệt Hành Vân, hai cánh tay trắng như tuyết vòng chặt cổ Nguyệt Hành Vân, hai chân kẹp chặt hông y, phối hợp với cướp đoạt của đối phương.

Trong cổ họng Nguyệt Hành Vân phát ra tiếng hô khàn khàn, mang theo thỏa mãn cùng với ảo não nói không nên lời. Gặm cắn đôi môi đã sưng đỏ không chịu nổi của Y Tích, hết sức lưu lại ấn ký trên cổ hắn, Nguyệt Hành Vân nổi điên, động tác ở phần eo gần như khiến Y Tích thiếu chút nữa không khống chế được, tiếng rên rỉ càng truyền ra ngoài phòng. Sau khi trong phòng truyền ra một tiếng rống lên như dã thú đã giao hợp xong, tiếng vang trong phòng mới xem như lắng xuống.

Y Tích đầu váng mắt hoa tứ chi vô lực, hắn thiếu chút nữa bị Nguyệt Hành Vân làm chết. Lúc này mới một lần, hắn đã cảm thấy toàn thân đều muốn rời ra từng mảnh, đây là điều chưa bao giờ có sau khi hắn và Nguyệt Hành Vân có thân thiết da thịt. Mà khi hắn vẫn mê muội trong dư vận, Nguyệt Hành Vân từ trong cơ thể hắn lui ra ngoài, quỳ ngồi giữa hai chân hắn, cũng kéo quần áo của mình sang qua loa lau bạch dịch ở bụng và giữa hai chân hắn một lần.

Thở dốc, Y Tích cũng miễn cưỡng chống ngồi dậy, hắn cũng không muốn nằm trước mặt Nguyệt Hành Vân chật vật như thế. Tựa ở đầu giường cầm lấy quần áo của mình đắp lên người, hắn đạm mạc hỏi: “Còn muốn ta làm cái gì?”

Nguyệt Hành Vân cầm lấy chủy thủ y vừa rồi để ở một bên, đang khi Y Tích kinh ngạc kéo tay hắn qua cầm chủy thủ, nhưng hai tay cầm đặt ở trái tim mình.

“Ngươi đây là làm cái gì?” Tim Y Tích một khắc ấy dường như cũng bị người dùng chủy thủ kề lên.

Mặt Nguyệt Hành Vân không thay đổi nói: “Ta nói cái gì ngươi cũng không tin, ta lấy tim ra cho ngươi xem.” Nói xong hắn tiện tay dùng sức đâm về phía tim.

“Đừng!” Khi chủy thủ đâm vào trong thịt, Y Tích tay bị cưỡng chế không biết lấy khí lực từ đâu một cước đá văng Nguyệt Hành Vân, khi đối phương buông tay hắn ném chủy thủ đi nhào tới. Nhìn máu từ ngực Nguyệt Hành Vân chảy ra, hắn bối rối, luống cuống, choáng váng.

“Ngươi, ngươi, ngươi…” Giơ tay lên cho Nguyệt Hành Vân một cái tát, Y Tích xích lõa xông xuống giường, sau một trận thanh âm lục tung, màn vướng bận bị người mạnh mẽ kéo xuống, Y Tích sắc mặt trắng bệch hai tay không ổn định cầm khăn vải che ngực Nguyệt Hành Vân, sau đó dùng răng cắn mở nắp bình thuốc, lại lấy khăn vải ra rắc thuốc bột lên vết thương.

Nắm lấy cánh tay lạnh lẽo của Y Tích, Nguyệt Hành Vân không có phản ứng nói: “Ta chết ngươi sẽ tự do.”

“Ngươi xéo đi!” Rút tay ra, Y Tích đẩy ngã Nguyệt Hành Vân tiếp tục xử lý vết thương cho y, trước mắt hơi mơ hồ, hắn cố gắng chớp mắt. Còn chưa đợi hắn băng bó cho đối phương, tay đã bị người bắt được.

“Xéo ưm!”

Bình thuốc bay ra ngoài, khăn vải cũng rớt, trong lúc trời rung đất chuyển, Y Tích bị người kéo lên giường nằm dưới thân một người.

“Nguyệt Hành Vân, ngươi tốt nhất không nên khảo nghiệm tính nhẫn nại của ta, để cho ta ưm…”

Miệng lại bị ngăn, Y Tích không dám giãy giụa, sau đó chân của hắn bị người tách ra, một cây côn thịt thô bạo nhắm vào bôi trơn còn lại lúc trước trong cúc nhị của hắn lại đâm vào trong cơ thể hắn.

“Ngươi, là, súc sinh sao! Muốn chết, còn ưm…”

“Thả, a… Máu, ưm a…”

“Nguyệt Hành a a a… Không…”

“Cho ta… A ha… ra ưm…”

Tiếng kêu mắng đứt quãng cuối cùng biến thành “ưm a” đơn điệu, căn bản không quan tâm đến vết thương ở ngực, Nguyệt Hành Vân từng lần một tỏ rõ thú tính của mình trong cơ thể Y Tích. Hôm đó khi vị trí của mặt trời rõ ràng thay đổi, Y Tích mới được người ôm vào trong thùng tắm làm rửa sạch cuối cùng.

“Thương…”

“Không chết được.”

Liếc mắt nhìn là ngực đã không còn chảy máu, Nguyệt Hành Vân thuần thục rửa sạch cho Y Tích, sau đó lau khô hai người lên giường. Y Tích đầu óc choáng váng trong lòng Nguyệt Hành Vân vì chuyện ngày hôm nay mà luống cuống, Nguyệt Hành Vân như vậy làm hắn hồ đồ.

“Trở về với ta.”

“…”

“Lời nói lông bông khi còn trẻ ngày trước vì sao vẫn nhớ mãi không quên. Ta không muốn lại buộc ngươi, ta muốn khi về nhà nhìn thấy ngươi cùng Liệt nhi ở nhà.”

“…”

“Ngươi không thể bởi vì ta từng thích người kia liền cự tuyệt tin lời nói của ta. Ta với Lưu Thao quá giống nhau, có thể làm bằng hữu, làm đối thủ, nhưng vĩnh viễn không làm được phu thê.”

“…”

“Ngươi nếu còn không tin, thì móc tim ta ra mà nhìn.”

“… Ta không có hứng thú gì với trò ấy.”

“Trở về đi, Liệt nhi sắp một tuổi, ta muốn cho nó qua một tuổi.”

“Ngươi, từng muốn giết ta.”

“Ta cùng từng nói, nhìn thấy ngươi ta chỉ muốn thượng ngươi.”

Nháy rơi ẩm ướt trong mắt, Y Tích sau một lát trầm mặc khàn khàn nói: “Linh Hương cung làm sao đây? Ta hơn hai năm rồi chưa trở về.”

“Giao cho người ngoài, nếu không giải tán.”

“…”

Y Tích hít mấy hơi, mở ánh mắt mang ẩm ướt chọc tức: “Ngươi vừa cho ta ăn là thuốc gì?”

Nguyệt Hành Vân không có giấu giếm: “Thuốc sinh con.”

Thân thể Y Tích chấn động mạnh một cái: “Thuốc sinh con?! Ngươi lấy từ đâu!”

“Lưu Ly.”

“…!”

“Ngoại trừ đứa nhỏ, ta không biết cái gì có thể buộc ngươi lại.”

Tim Y Tích trong nháy mắt siết chặt, hắn há há mồm, qua nửa ngày, hắn lên tiếng: “Liệt nhi đâu.”

“Ngủ ở phòng cách vách.”

Hô hấp của Y Tích dừng lại chốc lát, “Ngươi, không phải là vì, đứa nhỏ?”

“Viên thuốc kia của Liệt nhi khi Lưu Ly cho ta ta đã biết.”

“… Ta không phải, thế thân?”

Nhíu mày: “Ngươi không có chỗ nào giống Lưu Thao.”

“Ngươi đã nói… vĩnh viễn không bước vào kinh thành.” Kinh thành, là thương tâm của người này.

Không kiên nhẫn: “Cũng đã nói là lời giận dữ khi còn trẻ lông bông.”

“Vậy vì sao… mỗi lần ngươi tìm đến ta đều là…”

“Ta có dục vọng đương nhiên muốn làm, ta tuyệt đối không nhịn.” Giải thích xong, Nguyệt Hành Vân nhếch miệng, “Lúc ngươi đang ngủ ta cho là ngươi thích ta, nhưng ngươi tỉnh lại đẩy ta ra, vì thế trước khi ngươi tỉnh lại ta liền đi.”

Thân thể Y Tích chấn động một cái, sau đó đưa tay ôm lấy Nguyệt Hành Vân, hô hấp bất ổn nói: “Trở về đi, lần này cần bù lại rượu đầy tháng và yến trăm ngày cho Liệt nhi.”

“Y Tích.”

“…”

“Thành thân đi.”

“Ta không mang khăn voan đỏ.”

“Tùy ngươi.”

“Được, thành thân đi, ta chạy đã mệt rồi.”

Thân thể đột nhiên bị người đặt dưới thân, Y Tích lại thấy được một con dã thú đang động dục. Lần này hắn không có giãy giụa, mà là chủ động hôn lên đối phương: “Ta tha thứ cho ngươi.”

Câu trả lời của Nguyệt Hành Vân là tuyệt đối không nhịn.

………

Tám tháng sau, Úy Thiên nhận được một phong thư của Nguyệt Hành Vân, sau khi xem xong hắn đi đến bên cạnh Lưu Thiên Tứ đang đùa với Bảo nhi, nói: “Dụ Đầu, Y Tích ca ca sắp có bảo bảo thứ hai, mời chúng ta đi ăn đầy tháng cho bảo bảo.” Đứa nhỏ còn chưa sinh ra, nhưng suy nghĩ đến thời gian đi đường, Nguyệt Hành Vân sớm đưa thiếp đầy tháng.

“Bảo bảo?” Mắt nai của Lưu Thiên Tứ lập tức xoe tròn, hắn thích bảo bảo nhất.

“Chúng ta thu xếp một chút liền chuẩn bị đi thôi.”

“Bảo bảo, bảo bảo, đi đi.”

Lưu Thiên Tứ đưa tay đi ôm nhi tử, muốn dẫn bảo bảo của mình cùng đi xem bảo bảo mới.

“Tiểu hoàng thúc,” Lưu Thao cản tay Lưu Thiên Tứ lại ôm lấy Úy Bảo Nhi, “Bảo nhi ta trông, người đi cùng với Úy Thiên đi.”

“Thao nhi?” Trong đầu Lưu Thiên Tứ tràn đầy mơ hồ, “Bảo bảo, đi đi.” Hắn và bảo bảo cùng nhau.

Lưu Thao ôm chặt Úy Bảo Nhi lui về phía sau: “Tiểu hoàng thúc, đường sá xa xôi, Bảo nhi sẽ chịu không nổi.” Qua lại thế nào cũng phải hơn hai tháng, hắn tuyệt đối không thể chịu đựng lâu như vậy không thấy được Bảo nhi!

“Ưm…” Lưu Thiên Tứ thật khó khăn.

Trong lòng Úy Thiên hiểu rõ, hắn ôm Lưu Thiên Tứ lên nói: “Dụ Đầu, chỗ Y Tích ca ca ở rất xa, Bảo nhi sẽ mệt, lần tới chúng ta mời Y Tích ca ca mang bảo bảo đến kinh thành, như vậy Bảo nhi có thể nhìn thấy bảo bảo.”

Trong mắt nai tràn đầy suy nghĩ sâu xa, chớp chớp nhìn Lưu Thao, Lưu Thiên Tứ cười: “Thao nhi, Bảo nhi.”

“Ta sẽ chiếu cố tốt Bảo nhi, tiểu hoàng thúc cứ yên tâm đi đi.” Lưu Thao thở phào nhẹ nhõm.

Lưu Thiên Tứ lập tức kéo tay Úy Thiên đi hướng phòng hồng: “Bảo bảo bảo bảo, đi đi.”

“Chúng ta ngày mai sẽ lên đường.” Úy Thiên quay lại gật gật đầu với Lưu Thao, mang Lưu Thiên Tứ đi.

Sau khi hai người đi, Lưu Thao hôn Úy Bảo Nhi đang nghi ngờ nhìn phụ thân và cha một cái, hỏi: “Bảo nhi muốn đi sao?”

“Ca ca, ngủ ngủ.” Úy Bảo Nhi ngáp một cái, dụi dụi mắt.

Lưu Thao cười, ôm Úy Bảo Nhi đi về phía Đông cung của mình.

………

Mở mắt ra, Y Tích toàn thân đều đau trên mặt là vui sướng không che giấu được, nam nhân ngồi bên cạnh hắn hai mắt sung huyết, sắc mặt thoạt nhìn còn tái nhợt hơn hắn.

“Con đâu?”

“Vú em ôm đi rồi.”

Y Tích vươn tay, Nguyệt Hành Vân lập tức nắm lấy, thanh âm khàn khàn nói: “Đều là ta không tốt, ta…”

“Nói ngốc cái gì.” Cắt ngang Nguyệt Hành Vân, Y Tích lại là hạnh phúc cười, “Khi sinh Liệt nhi… Ta không biết ngươi đang ở đâu, nghĩ chính mình bất quá là một thế thân, đau khi sinh sản thua xa đau trong lòng ta, lần này…” Lời của hắn lại bị Nguyệt Hành Vân ngăn lại.

“Không phải.” Tay Nguyệt Hành Vân vẫn vì một màn vừa rồi mà phát run, “Không phải như vậy. Lúc ngươi sinh Liệt nhi, ta ở bên ngoài, ngươi khi đó không muốn nhìn thấy ta, bọn họ còn nói thai vị của ngươi bất chính, ta sợ sau khi người nhìn thấy ta động thai khí.” Nắm chặt tay Y Tích, Nguyệt Hành Vân lầm bầm nói nhỏ: “Y Tích, chuyện quá khứ chúng ta không nên nhắc lại, lúc biết ngươi có mang Liệt nhi ta chưa từng nghĩ sẽ buông cho ngươi rời đi.”

Y Tích ôn nhu cười, mị nhãn như tơ: “Được, ta sẽ không nghĩ chuyện trước kia nữa. Đấy đều là ta đa tâm.”

“Ừ.”

Nguyệt Hành Vân nhắm mắt lại, đầu để trên tay nắm với Y Tích. Có lẽ là trong lòng không còn cay đắng, thai này của Y Tích lớn vô cùng cường tráng, lúc sinh sản cũng đau đớn khác thường. Nguyệt Hành Vân từ đầu bồi đến cuối, cho dù hắn có cứng rắn đến đâu, chuyện ngày hôm nay cũng vẫn dọa hỏng hắn.

“Hành Vân.”

Nguyệt Hành Vân mở mắt nhìn lại.

“Đã quên nói cho ngươi biết một việc.”

“Cái gì?”

Nụ cười của Y Tích càng thêm mấy phần hạnh phúc: “Ta là, cố ý chạy.”

Nguyệt Hành Vân sững sờ.

“Ta muốn xem thử người có đuổi theo ta hay không, như vậy ta có thể cảm thấy ngươi thích ta.”

Hàm dưới Nguyệt Hành Vân căng thẳng, ngay khi Y Tích cười chờ hắn phát giận, đối phương lại hung hăng bắt lấy môi hắn. Thật lâu sau, Nguyệt Hành Vân tạm thời phát tiết xong không muốn thối lui, liếm liếm miệng, lửa giận không che đậy trong mắt thành lửa dục.

“Lần trước khi ngươi chạy ta đã phân phó người chế tạo một bộ huyền thiết luyện nữa.”

Y Tích lại là khiêu khích hỏi: “Có muốn cũng trói tay của ta lại hay không? Nguyệt giáo chủ không phải đã nói như vậy có một phen tư vị khác sao? Mị công của ta đã nhiều năm rồi không luyện, cũng có thể mượn lần này nắm lại lần nữa, công phu trên giường của Nguyệt giáo chủ mạnh mẽ như thế, đối với ta nâng cao công lực rất có trợ giúp.”

“Y Tích!”

Nguyệt Hành Vân thở dốc, hắn chịu không nổi khiêu khích của người này nhất.

“Ha ha ha…”

Tiếng cười sung sướng vang vọng trong phòng, hắn thích nhìn người này dục vọng dựng lên vì hắn, tức giận vì hắn. Linh Hương cung hắn đã giao cho thuộc hạ, hắn muốn tại Đoạn Nhai cốc này cùng người hắn yêu, cùng con hắn vượt qua quãng đời còn lại. Hắn không còn là Y Tích lênh đênh bốn phía, để sống sót mà không thể không chịu đựng vũ nhục ấy, hắn có người yêu hắn, có người thương hắn.

“Ta nhất định phải trói ngươi lại!”

“Được, ta thích ngươi trói ta. Nếu không lần tới ta mang Liệt nhi cùng Vân nhi trốn, ngươi tới truy ta thế nào?”

“Đừng nghĩ!”

“Ha ha ha…”

Vứt bỏ hết thảy lo lắng cùng quá khứ từng chịu không thấu, Y Tích kéo Nguyệt Hành Vân qua khẽ hôn hắn: “Chờ Vân nhi lớn, ngươi lại cho ta đứa con đi, ta thích, thích có thể vì ngươi mang thai con nối dõi.”

“Quá đau.” Giãy giụa. Y Tích mang thai là người đẹp nhất hắn từng thấy, làm cho hắn mê luyến.

“Ngươi đừng nhìn là được.”

“Cơ thể ngươi sẽ chịu không nổi.”

“Đừng xem thường ta. Hay là ngươi không muốn nhìn bộ dáng ta mang thai nữa?”

“Sau khi Vân nhi năm tuổi ngươi lại cho ta sinh một đứa!”

“Được.”

Môi hai người chạm vào nhau. Nguyệt Hành Vân đã bắt đầu nghĩ sau khi Y Tích khỏe lại làm thế nào trói hắn trên giường, làm cho hắn cả đời cũng trốn không thoát.

~ Hoàn ~

Vậy là đã chính thức kết thúc phiên ngoại Kiếp duyên rồi *tung hoa*
Bao giờ có phiên ngoại của các truyện còn lại trong hệ liệt thì bạn sẽ ráng mần ^^
Cám ơn các bạn vì đã xem XD

12 bình luận về “Kiếp duyên – Phiên ngoại 6

  1. Ôi, cuối cùng cặp đôi này cũng kết thúc hạnh phúc với nhau, mình mong chờ được đọc phiên ngoại này mãi, thank bạn đã edit nha.

    Thích

  2. Ai nha~
    Cap nay ta thich qua di
    Hoi do thay Luu Thao tho o vs ban Van, ban Thien lam ta tiec han
    May ma sau nay ban Van, ban Thao deu co doi co cap
    Ma cac nang cho ta hoi
    Ta doc Hong Phuc dao, ban Luu Hoai Uyen co con rieng ben ngoai vs nu nhan khac a?

    Thích

  3. Noi that ban Uyen ma co con vs nu nhan khac la ta that vong vi ban ay cuc ky luon
    Gi chu ta van thich cai kieu may anh cong khac cua he liet nay chi can con cua em thu thoi a~
    Mong la ko phai nhu ta nghi

    Thích

  4. Mình đọc hệt liệt này lâu lắm rồi, hôm nay giở ra đọc lại. Ban đầu mình định đi tìm phiên ngoại về Lưu Thao, đọc mà cứ thương thằng bé, thật may mắn lại tìm được nhà bạn. Ngay từ giây phút đầu Nguyệt Hành Vân xuất hiện, mình đã mong họ thành đôi. Mình luôn thích kiểu tình yêu như thế này, bạn thụ tuy nói là cường, nhưng tâm luôn khao khát được yêu thương, cứng miệng nhưng rất ngoan và nghe lời chồng :”>. Cái kết thế này thực sự làm mình thỏa mãn. Cảm ơn bạn.

    Đã thích bởi 1 người

  5. có rất nhiều cặp phụ dễ thương trong hệt liệt nhưng thích nhất vẫn là cặp này
    công thụ đều thật là bó tay
    thụ thì lo “quyến rũ” công thì “tuyệt không nhịn”
    cái kết thật là mĩ mãn ah

    Thích

  6. Ta mới đọc xong kiếp duyên bên nhà nàng Giang Thủy, nàng ấy giới thiệu nhà nàng có edit Bộ phụ thân tiểu Tứ, ta qua nhà nàng thì bắt được mấy PN của kiếp duyên, thật sự rất mừng, cảm ơn nàng đã làm ta thỏa mãn huyện của Lưu Thao và Y Tích, cả hai nhân vật này ta đều thích. Cảm ơn nàng 1 lần nữa

    Thích

Bình luận về bài viết này