Kiếp duyên – Phiên ngoại 5

Kiếp duyên – Phiên ngoại

Trong chương này chúng ta sẽ gặp lại 2 người quen trong truyện này. Đó là Y Tích và Nguyệt Hành Vân ^^
Để nhắc lại cho các bạn đã quên thì mình xin trích lại phần giới thiệu của bạn Danmei Love

Trong phần này còn có cặp của bạn Nguyệt Hành Vân và bạn Y Tích : bạn Y Tích ban đầu là giáo chủ của giáo phái gì đó toàn là trai đẹp (chủ yếu làm nghề tiểu quan). Còn bạn Vân nghe lệnh bạn Lưu Thao chia rẽ Thiên Thiên và Khoai Sọ. Bạn Vân mới « hấp » bạn Tích. Rồi sau này bạn ấy bỏ đi.
Bạn Tích đi kiếm bạn Vân, dùng mị công dụ bạn ý cùng mình xx (theo bạn là để tăng công lực). Bạn quen với con bé Lưu Ly (phải gọi là lưu manh mới đúng), kể hết cho nó nghe, còn nói là ko hề iu bạn Vân. Con bé này khai báo hết cho bạn Vân, còn khuyến mãi thêm viên xuân dược để bạn Vân dễ dàng « hấp » bạn Y Tích. Ko ai ngờ viên xuân dược kia còn có « tặng kèm » sinh tử dược, thế là thằng bé ra đời. Bạn Tích biết bạn Vân Thích mình nhưng lại ôm con bỏ đi. Bạn Vân đuổi theo bắt lại vợ con của mình. HE

Phiên ngoại ngũ – Khóa hôn (Nhất)

Bên cạnh luyện võ trường, một đôi mắt nai rất to mở đến xoe tròn, vừa hồi hộp vừa hưng phấn nhìn chăm chú hai người trên đài tỷ võ phía trước. Bên trái hắn, thái tử Lưu Thao ôm Úy Bảo Nhi. Úy Bảo Nhi vừa mới tỉnh ngủ, thái dương ấm áp chiếu lên bé rất thoải mái, bé nép trong ngực ca ca yên tĩnh chơi với đầu ngón tay ca ca. Bên phải hắn là Ly Thương, bởi ái nữ quá nghịch ngợm, vì không để bé ảnh hưởng tới cuộc tỷ thí ngày hôm nay, Lưu Ly lưu nữ nhi lại trong phủ.

Nhấc kiếm, Lưu Ly nói: “Úy Thiên, ta trước đó đã nói cho ngươi rồi, không cho ngươi nhường ta. Nếu để ta phát giác ngươi thủ hạ lưu tình, hừ hừ, ngươi đừng trách ta trở mặt với ngươi.”

“Công chúa yên tâm.” Úy Thiên cũng nhấc kiếm thản nhiên nói.

Lưu Ly cười, sau đó lại trong nháy mắt nghiêm túc. Nàng lập tức nâng kiếm, chỉ Úy Thiên: “Đến đây đi, để cho ta xem thử Hàn Tâm kiếm pháp của ngươi lợi hại bao nhiêu.”

“Công chúa mời.” Úy Thiên vẫn là bộ dáng thản nhiên, tư thế nhấc kiếm cũng không có biến hóa gì.

“Tiếp chiêu!” Theo một tiếng hô to của Lưu Ly, kiếm trong tay nàng cực nhanh đi tới trước mặt Úy Thiên, Úy Thiên dùng kiếm chặn, hai bước về phía sau, sau đó thân thể hắn lách một cái, trở tay lại chặn, đỡ công kích của Lưu Ly.

Úy Thiên từng đáp ứng tỷ thí với Lưu Ly, nhưng bởi vì sau đó xảy ra rất nhiều chuyện, Lưu Ly và Lưu Thiên Tứ lại lần lượt sinh bảo bảo, chuyện tỷ thí này này cũng bị bỏ qua. Úy Thiên thật ra sớm đã quên chuyện này, nhưng Lưu Ly vẫn nhớ mãi không quên, vừa lúc hôm nay trời đẹp, Lưu Ly lôi Úy Thiên ra, muốn so một trận với hắn. Cưỡng bức dụ dỗ, nhõng nhẽo cứng rắn đều sử dụng, vì để tránh phiền phức sau này, Úy Thiên đồng ý. Hắn mà tới, Lưu Thiên Tứ cũng nhất định phải tới, hơn nữa còn muốn dẫn theo bảo bảo cùng đi, mà bảo bảo tới Lưu Thao đương nhiên cũng tới.

Hai người trên đài tỷ võ đao quang kiếm ảnh, bay lên lủi xuống, Lưu Thiên Tứ nhìn xem kêu sợ hãi liên tục, hắn nhưng chưa quên Thiên Thiên trước đây từng bị “hàn kiếm” tổn thương, còn cả Ly nhi, hắn cũng lo lắng Ly nhi bị thương.

“Tiểu hoàng thúc, Úy Thiên và Ly nhi đều có chừng mực.” Lưu Thao nhịn không được khuyên nhủ.

“Đau đau.” Lưu Thiên Tứ hai tay che ở trên mắt, xuyên qua kẽ ngón tay nhìn hai người phía trước. Ngay khi Lưu Thao muốn tiếp tục khuyên, hai người trên đài tỷ võ ngừng lại, chuôi kiếm trong tay Úy Thiên kề ở cổ Lưu Ly, mũi kiếm trỏ tay cầm kiếm của Lưu Ly.

Lui về phía sau một bước, Úy Thiên thắng lợi rõ ràng chắp hai tay: “Công chúa, đa tạ.” Nói xong, hắn liền đi về phía Lưu Thiên Tứ.

“Khoan đã!” Lưu Ly không ngờ mình thua nhanh như thế thảm như thế ngăn Úy Thiên lại, khí tuyệt, “Lại đến! Ta vừa rồi chưa kịp chuẩn bị.”

“Công chúa, ta nhớ lúc trước chỉ đáp ứng công chúa tỷ thí một trận, vừa rồi đã xong. Công chúa nếu tỷ võ, thua phải nhận.” Úy Thiên căn bản không thích tỷ võ với người khác, càng không thích tỷ võ với nữ nhân, huống chi đối phương còn là công chúa, là chất nữ của Lưu Thiên Tứ.

“Ngươi sao có thể thắng ta nhanh như thế. Ta muốn lại so lần nữa!” Lưu Ly chơi xấu, nàng không tin công phu của mình có thể kém hơn Úy Thiên đến thế.

Chân mày Úy Thiên nhíu lên, lúc này Lưu Thao lên tiếng: “Lưu Ly, ngươi kém xa Úy Thiên, thua thì thua, thân là công chúa ngay cả thua cũng không nhận nổi sao?”

“Chính là ta ngay cả mình thua thế nào cũng không biết a!” Lưu Ly giậm chân.

“Không giận không giận.” Lưu Thiên Tứ đứng dậy chạy tới, Úy Thiên nhảy xuống đài tỷ võ tiếp lấy hắn.

“Đau đau, không giận không giận, vù vù…” Lưu Thiên Tứ thổi mạnh về phía Lưu Ly.

Lưu Ly nhảy xuống đài tỷ võ kéo cánh tay Lưu Thiên Tứ qua lắc: “Tiểu hoàng thúc, người bảo Úy Thiên, ta muốn xem thử mình sao lại thua thôi mà.”

“Không được so không được so, đau đau, đau đau.” Lưu Thiên Tứ lại rất nghiêm túc lắc lắc đầu, không quên nhìn xem tay Thiên Thiên có bị thương không.

Không muốn làm Lưu Thiên Tứ lo lắng, Úy Thiên kiên nhẫn nói với Lưu Ly: “Công chúa, ta sẽ không tỷ võ với người khác, kiếm một khi xuất thủ là rất có thể đả thương ngươi, vì thế ta không thể giao thủ từng chiêu từng thức với ngươi, ta chỉ có thể mau chóng kết thúc. Cho dù là lại lần nữa, kết quả cũng giống như vậy.”

Ly Thương cũng khoa tay múa chân ra dấu tay khuyên bảo, hắn thấy rõ, Lưu Ly căn bản cũng không phải là đối thủ của Úy Thiên. Hắn cũng sợ Lưu Ly bị thương trong khi tỷ thí.

Nhìn nhìn tiểu hoàng thúc, nhìn nhìn đại ca, lại nhìn nhìn Lưu Thao cùng Úy Thiên, Lưu Ly bĩu môi nói: “Được rồi, không được so thì không so.” Sau đó nàng đưa kiếm cho đại ca, lẩm bẩm: “Đêm nay tìm người hả giận đi.”

“Ly nhi?” Lưu Thiên Tứ nháy nháy mắt, hắn nghe được, nhưng không hiểu.

Lưu Ly lập tức cười ha hả nói: “Không có gì không có gì, tiểu hoàng thúc, ta hồi phủ xem thử Doanh nhi tỉnh chưa.”

“A a, Doanh nhi Doanh nhi.” Lưu Thiên Tứ cao hứng vỗ tay, “Bảo bảo, Doanh nhi.”

Trong con ngươi của Úy Thiên là ôn nhu: “Dụ Đầu muốn dẫn Bảo nhi đi nhìn Doanh nhi?”

Lưu Thiên Tứ ra sức gật đầu: “Đi, đi.”

Cứ như vậy, Úy Thiên và Lưu Thiên Tứ, Lưu Thao ôm Úy Bảo Nhi cùng đi phủ công chúa của Lưu Ly. Úy Bảo Nhi không ngủ, Lưu Thao thì dù sao cũng không buông bé ra.

………

Từ quý phủ của Lưu Ly trở về trời đã tối sầm, Lưu Thiên Tứ ăn cơm xong buồn ngủ, Úy Thiên đơn giản mang Lưu Thiên Tứ đi tổng phủ của Bán Nguyệt lâu ở kinh thành, cũng là nhà ngoài cung của hắn và Lưu Thiên Tứ. Hai người rất ít khi ngủ lại ngoài cung, nhưng thời gian này Bạch Tang Vận thừa dịp trời ấm xuất cung lễ Phật, thái hoàng Lưu Hoài Diệp cùng Khuyết vương Lam Khuyết Dương đương nhiên đi theo cùng, Bạch Hãn Triệt cũng đi theo, lão nhân gia không ở trong cung, Úy Thiên cũng không tất yếu mang Lưu Thiên Tứ hồi cung.

Yên tâm giao Bảo nhi cho Lưu Thao, Úy Thiên rửa tay rửa mặt cho Lưu Thiên Tứ đang mơ màng, súc miệng, mang hắn lên giường. Vỗ Lưu Thiên Tứ, chỉ chốc lát sau hắn liền ngủ say. Rút ngón tay cái bị hắn ngậm trong miệng ra, Úy Thiên nhẹ nhàng xuống giường. Cầm lấy sổ sách cùng với tấu công việc ba tháng nay của Bán Nguyệt lâu, y ngồi trên giường vừa bồi Lưu Thiên Tứ, vừa xem, bây giờ còn chưa phải lúc ngủ của y.

“Cốc cốc cốc.”

“Lâu chủ, bên ngoài có người cầu kiến.”

Úy Thiên buông sổ sách, hỏi: “Là ai?”

“Hắn chưa nói hắn là ai, chỉ cho thuộc hạ một tín vật, nói là lâu chủ ngài thấy sẽ biết.”

Úy Thiên xuống giường, sau khi dịch lại chăn cho Lưu Thiên Tứ thì ra khỏi phòng. Người ở cửa sau khi hắn đi ra lập tức hai tay trình lên một thứ, Úy Thiên lấy tới nhìn, nói: “Đưa người đó đến thư phòng.”

“Dạ.”

Thứ trên tay Úy Thiên là một viên đá lục giác màu hồng phấn to bằng bàn tay, trên viên đá có khắc chữ “Y”. Hắn không biết vật này là cái gì, nhưng chữ “Y” này hắn lại không thể không để ý tới.

Căn dặn hạ nhân để ý Lưu Thiên Tứ, Úy Thiên bước nhanh đến thư phòng, rất mau, người được mang đến. Hắn vừa thấy được Úy Thiên lập tức từ trong lòng lấy ra một phong thư quỳ xuống nói: “Thỉnh Úy lâu chủ cứu cung chủ nhà ta.”

Trong lòng Úy Thiên nghĩ, Y Tích đã xảy ra chuyện. Mở thư, hắn rất nhanh nhìn xong, chân mày nhíu lên: “Tình huống của cung chủ nhà ngươi bây giờ thế nào?”

“Cung chủ bị ác nhân kia nhốt lại, thuộc hạ cũng không biết tình huống hiện tại của cung chủ, đây là cung chủ thừa dịp người nọ không ở cho thuộc hạ, cung chủ bảo thuộc hạ tìm đến Úy lâu chủ.”

Úy Thiên khom người đỡ hắn dậy, nói: “Việc này ta nhất định sẽ giúp.”

“Tạ ơn Úy lâu chủ!”

Sai người đưa người vừa nhìn là biết liều mạng chạy tới kia đi xuống dùng cơm nghỉ ngơi, Úy Thiên xoa xoa ấn đường. Kể từ sau lần trước thấy Y Tích rồi nửa năm chưa từng thấy hắn, không nghĩ tới hắn bị người nhốt lại. Lúc trước y đã cảm thấy Y Tích có phiền phức, nhưng đối phương không mở miệng y cũng không tiện hỏi nhiều, làm y kinh ngạc là tìm Y Tích phiền phức lại là Nguyệt Hành Vân không rõ lai lịch kia. Ngồi xuống suy tư một lúc lâu, Úy Thiên xuất phủ đi Đông cung của thái tử.

………

Lưu Thao vừa mới dỗ Úy Bảo Nhi ngủ sau khi nghe hết sự tình Úy Thiên nói vẻ mặt lạnh lùng: “Hắn hiện ở nơi nào?”

“Đoạn Nhai cốc.”

“Ngươi muốn đi?”

Úy Thiên trầm giọng nói: “Bằng hữu của ta không nhiều, hắn xem như là một trong đó. Chuyện của Dụ Đầu và Bảo nhi ta cũng nợ hắn một cái nhân tình, nếu như không phải hắn, ta cũng sẽ không có Bảo nhi. Theo ta thấy Nguyệt Hành Vân cũng không làm gì Y Tích, thế nhưng Y Tích đã mở miệng, ta không thể không quản. Ta sáng mai sau khi đưa Dụ Đầu vào cung giao cho hoàng thượng liền đi Đoạn Nhai cốc, Bảo nhi thì làm phiền thái tử.”

“Ngươi đi đi, tiểu hoàng thúc cùng Bảo nhi ta sẽ trông nom.” Lưu Thao không có nửa điểm miễn cưỡng nói, “Mau chóng trở lại, ngươi không ở kinh thành tiểu hoàng thúc sẽ ngủ không ngon.”

“Đa tạ thái tử, chính là ta cần mượn một thứ của thái tử điện hạ.”

“Ngươi nói.”

“Y Tích bị huyền thiết luyện khóa, nghe nói lúc trước Nguyệt Hành Vân từng tặng huyền thiết luyện cho thái tử, sau đấy người còn cho hắn, ta cần chìa khóa của huyền thiết luyện kia.”

Lưu Thao không nói hai lời đứng dậy, chỉ lát sau, trên tay hắn cầm về một cái chìa khóa, giao cho Úy Thiên.

Nói xong chính sự, Úy Thiên liền rời đi, trước khi rời đi hắn nhìn nhi tử đang ngủ say, liền thấy Bảo nhi chiếm cứ hơn phân nửa giường Lưu Thao, bình yên ngủ say giống như trên giường của phụ thân. Chỉ là trong nhà còn có một đại bảo bảo, Úy Thiên rất nhanh ly khai Đông cung, ngay cả nhi tử cũng không ôm được một cái.

Lưu Thao không an bài người cùng đi với Úy Thiên, nếu Úy Thiên ngay cả chút bản lĩnh ấy cũng không có vậy cũng không xứng làm chủ của Bán Nguyệt lâu. Úy Thiên đến đây một là thông báo cho hắn một tiếng, hai là lấy cái chìa khóa kia từ hắn. Đối với chuyện của Nguyệt Hành Vân và Y Tích Lưu Thao không có nửa phần cảm giác, đó là chuyện của người khác, không liên quan tới hắn. Cho dù Nguyệt Hành Vân từng thích hắn, đó cũng là chuyện của Nguyệt Hành Vân. Phân lượng nặng nhất trong lòng hắn ngoại trừ tiểu hoàng thúc ra, chính là bảo bối trên giường hắn kia.

………

Sáng sớm ngủ dậy vừa mới mở mắt ra, Lưu Thiên Tứ liền bị Úy Thiên báo cho biết phải ly khai kinh thành mấy ngày, hắn trước khi không muốn đã bị lý do Úy Thiên nói ra hấp dẫn sự chú ý.

“Y Y ca ca cần Thiên Thiên giúp hắn một việc, tương đối gấp, Thiên Thiên lát nữa sau khi bồi Dụ Đầu ăn điểm tâm đưa Dụ Đầu tiến cung liền đi, Thiên Thiên sẽ mau chóng trở lại.”

Úy Thiên mặc quần áo cho Lưu Thiên Tứ, kiên nhẫn giải thích.

Đầu nhỏ của Lưu Thiên Tứ nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng gắng sức gật gật đầu: “Dụ Đầu ngoan, Dụ Đầu chờ, Thiên Thiên mau.”

“Dụ Đầu thật ngoan.” Úy Thiên nhịn không được hôn cái miệng nhỏ nhắn của Lưu Thiên Tứ, đương nhiên, Lưu Thiên Tứ nhất định sẽ hôn lại.

Đưa Lưu Thiên Tứ tiến cung, sau khi vừa khai báo nguyên do xuất kinh với hoàng thượng Lưu Vận Tranh lần nữa, Úy Thiên liền dẫn thủ hạ đi. Vị người của Linh Hương cung tới đây truyền tin kia cùng đi theo hắn, dẫn đường cho bọn họ.

………

Sự tình thuận lợi hơn so với trong dự liệu của Úy Thiên rất nhiều, Nguyệt Hành Vân dường như bị chuyện gì vướng chân, khi bọn hắn sau một tháng chạy tới Đoạn Nhai cốc, Nguyệt Hành Vân vẫn chưa về. Nguyệt Hành Vân có lẽ là cho rằng Đoạn Nhai cốc vậy không ai có thể tìm được nên không lưu lại nhiều người lắm. Bất quá cũng may mắn có người dẫn đường, nếu không Úy Thiên cũng thực sự tìm không thấy vào cửa Đoạn Nhai cốc này.

Rất dễ dàng chế ngự thủ hạ của Nguyệt Hành Vân, Úy Thiên tìm được Y Tích đang bị nhốt. Lại một lần nữa ngoài dự liệu của hắn, Y Tích ngoại trừ trên chân có một chuỗi dây xích ra, gian phòng đang ở có thể so với tẩm cung của đương kim hoàng thượng. Mà khí sắc của Y Tích cũng tương đối tốt, không có thê thảm bị nhốt, thậm chí còn mập hơn một chút so với lần trước Úy Thiên nhìn thấy hắn. Mà khiến hắn kinh ngạc nhất là Y Tích có con của Nguyệt Hành Vân, đây là điều Y Tích không có nói tới trong thư.

“Ta nghĩ ngươi nên làm không phải bảo ta tới cứu ngươi, mà là nói chuyện hẳn hoi với Nguyệt Hành Vân.” Sau khi cởi huyền thiết luyện ra cho Y Tích, Úy Thiên nhíu mày nói. Hai người con cũng đã có, còn có gì cần hắn giúp.

Y Tích từ trong tủ quần áo lật ra một bộ quần áo tùy ý khoác lên, sau đó ôm lấy nhi tử tám tháng hừ nói: “Ta và hắn không có gì để nói. Hắn cho rằng buộc ta ở chỗ này thì ta có thể tha thứ hắn? Nằm mộng! Úy Thiên, xem như ta nợ ngươi một cái nhân tình, ngươi giúp ta và nhi tử tìm một chỗ Nguyệt Hành Vân tuyệt đối không tìm được, ta không bao giờ muốn gặp gia hỏa kia nữa.”

“Ngươi có con của hắn.” Thái dương Úy Thiên co quắp, sớm biết là như vậy hắn sẽ không bỏ lại Dụ Đầu chạy đến trong núi sâu này.

“Có con của hắn chẳng lẽ ta nên là của hắn?” Y Tích chỉ huy thuộc hạ thu thập bọc hành lý, nói: “Y Tích ta người nào chưa từng thấy, hắn cho là ta không nhìn ra được sao? Ta không có hứng thú làm thế thân cho người khác.”

Nghe ra chút ý tứ, Úy Thiên trầm mặc, bọn họ ai cũng biết Nguyệt Hành Vân từng thích Lưu Thao. Một lát sau, thấy Y Tích thái độ kiên quyết, Úy Thiên nói: “Muốn đi bây giờ liền đi, miễn cho đêm dài lắm mộng.”

“Úy Thiên, cám ơn.”

Úy Thiên còn có thể nói cái gì.

………

“Thiên Thiên!”

Lưu Thiên Tứ ngoan ngoãn đợi hơn hai tháng trong cung vui mừng nhào vào trong lòng một người, sau khi được đối phương hôn hắn lại bổ nhào vào trong lòng người còn lại: “Y Y ca ca!”

“Tiểu Tứ nhi, lâu như thế không gặp Y Y ca ca, có nhớ ca ca không?”

“Có, có, nhớ, nhớ.”

Y Tích ôm Lưu Thiên Tứ xoay hai vòng, đổi lấy cười vui của đối phương, sau đó hắn thả người xuống sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn thịt thịt của đối phương: “Y Y ca ca cũng vô cùng nhớ Tiểu Tứ nhi. Ca ca bây giờ không chỗ để đi, Tiểu Tứ nhi có nguyện ý thu lưu Y Y ca ca hay không?”

“Lưu! Lưu!” Lưu Thiên Tứ gật đầu hắn liên tục, dùng sức ôm lấy Y Tích, “Không đi, không đi.”

“Ha ha, Y Y ca ca mới không nỡ bỏ đi chứ.”

Sau khi Lưu Thiên Tứ buông hắn ra, Y Tích từ trong tay thuộc hạ ôm nhi tử: “Dụ Đầu, đây là nhi tử của Y Y ca ca, Liệt nhi.”

“Bảo bảo!” Mắt nai của Lưu Thiên Tứ lập tức mở to, kinh hỉ nhìn tiểu gia hỏa trong lòng Y Tích đang tò mò nhìn hắn, hắn cười vỗ tay, “Bảo bảo, bảo bảo.” Từ sau khi hắn có bảo bảo thì cũng cực kỳ thích tất cả bảo bảo. Nhìn nhìn, hắn liền tìm kiếm khắp nơi, bảo bảo của hắn đâu?

“Dụ Đầu, Y Y ca ca và bảo bảo mệt rồi, để cho bọn họ đi nghỉ ngơi.” Úy Thiên đúng lúc lên tiếng.

Lưu Thiên Tứ lập tức gật gật đầu: “Ngủ ngủ, bảo bảo, ngủ ngủ.”

“Tiểu Tứ nhi thật ngoan.” Lại nhịn không được hôn hai má Lưu Thiên Tứ, Y Tích ôm nhi tử theo Úy Thiên đi khách phòng. Hắn hôm nay qua đêm trong quý phủ của Úy Thiên, Úy Thiên sẽ tìm một chỗ người nọ tuyệt đối tìm không được cho bọn hắn. Nơi này là kinh thành, người nọ từng thề tuyệt đối không bước vào kinh thành nửa bước, nghĩ đến cuối cùng cũng thoát khỏi người kia, trong lòng Y Tích là nhẹ nhõm là không cam lòng là cay đắng hắn không muốn thừa nhận.

Trước giờ cơm chiều, Úy Thiên ôm Bảo nhi từ Đông cung trở về. Vừa thấy được bé, Y Tích liền thích không muốn buông tay, cuối cùng đơn giản để Bảo nhi cùng nhau chơi đùa với nhi tử. Nhìn ngọt ngào giữa Úy Thiên và Lưu Thiên Tứ, nghĩ đến mình và Nguyệt Hành Vân, Y Tích nắm tay nhỏ bé của nhi tử cắn cắn. Hắn không cảm giác được tâm của Nguyệt Hành Vân đối với hắn, hắn bất quá là nô lê tình dục cho Nguyệt Hành Vân làm dịu dục vọng, nô lê tình dục còn có thể đi ra ngoài, hắn nhưng lại bị khóa trong phòng.

Từng nói thích với hắn thì sao? Hắn nhưng chưa từng quên mất mát sau khi người nọ bị thái tử cự tuyệt và điên cuồng sau khi say rượu, càng không quên người nọ từng chính miệng nói với hắn, y kiếp này cũng không thể buông thái tử. Cái “thích” của y rất rẻ mạt, Y Tích hắn mới không cần cái “thích” mà kẻ khác bỏ đi. Nhi tử là của một mình hắn, nó họ Y, gọi là Y Liệt, không gọi là Nguyệt Thương Liệt!

………

Tối hôm đó, Úy Thiên sau khi đưa Úy Bảo Nhi về Đông cung đi gian phòng Y Tích ở tạm. Ngày thứ hai, khi Lưu Thiên Tứ cực kỳ hứng thú chạy đi tìm bảo bảo của Y Tích, lại phát hiện ca ca và bảo bảo đều không thấy, Lưu Thiên Tứ lúc này liền muốn khóc. Úy Thiên vội vàng khuyên nhủ: “Dụ Đầu không khóc, Y Y ca ca và bảo bảo đang trốn người xấu, chờ người xấu chạy rồi, Y Y ca ca và bảo bảo có thể trở về.”

“Người xấu?” Mắt to của Lưu Thiên Tứ nháy nháy, sau đó liền sinh khí hô to, “Người xấu! Xấu!” Hắn là phi thường phi thường mang thù đối với “người xấu”, không có quên người xấu làm cho hắn và Thiên Thiên tách ra thật lâu, làm cho Thiên Thiên chơi trốn trốn với người khác.

Trong mắt Úy Thiên hiện lên tình yêu, hắn hôn hôn cái miệng nhỏ nhắn của Lưu Thiên Tứ đang tức giận: “Thiên Thiên sẽ đuổi người xấu đi, Y Y ca ca và bảo bảo rất nhanh có thể trở về.”

“Không đi không đi, Thiên Thiên không đi, không trốn trốn.” Lưu Thiên Tứ vừa nghe sợ hãi, ôm thật chặt Úy Thiên ngửa đầu kêu. Lần trước Thiên Thiên đã nói đi bắt người xấu sau đó trốn trốn với người khác.

Tim Úy Thiên một trận tê dại, hắn ôm lấy Lưu Thiên Tứ nói: “Thiên Thiên không đi, Thiên Thiên để cho người khác đi, Thiên Thiên bồi Dụ Đầu, Thiên Thiên chỉ chơi trốn trốn với Dụ Đầu.”

“Dụ Đầu, Thiên Thiên, Dụ Đầu.” Lưu Thiên Tứ níu chặt y phục của Úy Thiên, rất sợ y chơi trốn trốn với người khác, sự kiện kia chỉ sợ là bóng mờ kiếp này hắn không thể quên được.

“Thiên Thiên đương nhiên là của Dụ Đầu.” Úy Thiên thỏa mãn trấn an Lưu Thiên Tứ, mang hắn trở về phòng ngủ của bọn họ, y muốn cùng Tiểu Dụ Đầu của y động phòng.

6 bình luận về “Kiếp duyên – Phiên ngoại 5

  1. Lúc trước mình đọc Kiếp duyên phần phiên ngoại có nói về cặp đôi này nhưng chỉ sơ qua thôi mà cũng không giải quyết hết khúc mắc giữa hai bạn làm mình rất hụt hẫng, giờ có thêm phiên ngoại này làm mình rất vui, thank bạn đã edit, mong chờ chương sau quá^_^

    Thích

Bình luận về bài viết này