Kiếp duyên – Phiên ngoại 3

Kiếp duyên – Phiên ngoại

Phiên ngoại tam – Màu sắc

Người trên giường hơi thở mang theo vài phần yếu ớt, sắc mặt của hắn tái nhợt, môi cũng không có huyết sắc gì. Hắn vừa mới trải qua giày vò không phải của con người bây giờ đã ngủ, nhưng giữa lông mày vẫn mang theo đau đớn xua không đi. Người bên giường không nhúc nhích ngồi ở chỗ đó đưa mắt nhìn hắn, màu đỏ trong con ngươi còn chưa lui. Không người nào dám tiến lên quấy rầy y, ngay cả thân nhân thân nhất của y cũng đều lui ra ngoài. Đám thái giám lưu lại phụ trách thiện thì không dám phát ra một chút tiếng vang, nhẹ chân nhẹ tay làm chuyện trên đỉnh đầu mỗi người, đồng thời làm xong trong thời gian nhanh nhất, sau đó thấp tha thấp thỏm lui ra, lưu lại một phòng thanh tĩnh cho vị tôn chủ đáng sợ nhất kia của bọn họ.

Bàn tay mềm mà vô lực nắm trong lòng bàn tay kia đã mất đi ấm áp dĩ vãng, lại lạnh hơn so với tay mình. Lưu Thao nắm lên tay của người kia, hai tay nâng, thở ra hơi ấm với bàn tay lạnh như băng kia, đã quen với với bàn tay luôn luôn ấm áp của người này, lạnh lẽo giờ phút này khiến trong lòng hắn một chút luống cuống đã đè xuống trong lòng y lại xông ra. Cho dù loại tình cảnh ngày hôm nay đây y đã thấy rất nhiều lần, cho dù bắt đầu từ hôm nay cuộc đời của y có nội dung không như trước nữa, y vẫn không cách nào rút ra trong mấy canh giờ máu tanh vừa mới trải qua. Trong thiên hạ, ngoại trừ phụ thân người này ra, người nọ là toàn bộ của hắn, là tất cả quan tâm của hắn.

Bên tai vẫn vang vọng tiếng kêu đau ẩn nhẫn của người này, trước mắt vẫn hiện lên máu loãng chảy ra ồ ồ dưới thân người này. Mà trong thống khổ như vậy, người từ nhỏ vẫn không phải chịu khổ này lại cứng rắn mà nhịn xuống, chỉ vì không cho y cho hắn dùng thuốc tê. Khi người này mang thai đứa nhỏ vì y, y đã quyết định, lúc sinh sản cho hắn dùng thuốc tê. Nhưng người này khóc cầu y, cầu hoàng đế ca ca của hắn đừng làm, hắn khóc rất thương tâm, rất sợ hãi.

“Thao nhi, đừng làm cho Bảo nhi khóc, nó sẽ không có sức, như vậy nó và đứa nhỏ đều sẽ nguy hiểm!”

“Hoàng đế ca ca… Cầu ngươi… Bảo nhi cầu ngươi… Đừng, đừng…”

“Thao nhi, tin Bảo nhi, Bảo nhi nhất định sẽ bình an sinh hạ đứa nhỏ.”

“Hoàng đế ca ca… Cầu ngươi…”

Tất cả mọi người đang khuyên y, mà y cuối thay đổi chủ ý lại chỉ bởi vì nước mắt của người này, cầu xin của người này.

“Nếu như trong vòng hai canh giờ đứa nhỏ không sinh ra được, dùng thuốc.” Đây là nhượng bộ lớn nhất của y.

“Hoàng đế ca ca…”

“Bảo nhi, nghe lời.”

Nghiêm khắc ít có ngăn cản khẩn cầu của người nọ, người nọ hiểu y, giống như y hiểu người nọ. Hai canh giờ, cho dù sẽ bị oán, y cũng tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp nữa.

Có lẽ là nghe thấy uy hiếp của phụ hoàng, trưởng tử của đương kim hoàng đế Lưu Thao Huệ Diệu quốc khi thời gian sắp sửa đi qua ra khỏi bụng phụ thân bé. Khi bé khóc lên tiếng đầu nhiên trên đời này, phụ thân bé cũng đang khóc rống. Không phải là bởi vì đau đớn khó nhịn kia, mà là bởi vì không bị dùng thuốc dễ dàng. Không có người sẽ trách móc tàn nhẫn của hoàng đế, bởi vì không ai không biết cưng chiều và thương yêu của hoàng đế hiện nay đối với biểu đệ của y, chủ nhân duy nhất của hậu cung của y Úy Bảo Nhi từ khi sinh ra. Nếu như trên đời này không có một người tên là Úy Bảo Nhi, vậy hậu cung của hoàng đế vĩnh viễn sẽ trống rỗng. Tình cảm của Lưu Thao quá lạnh nhạt, nhạt đến ngay cả chính y cũng không biết mình có phải có tình yêu, chỉ có Úy Bảo Nhi mới có thể dẫn ra toàn bộ tình yêu của y, cho dù là Lưu Thiên Tứ cùng lớn lên với Lưu Thao, vô cùng thân thiết với y cũng chưa từng làm được.

Người nọ là y từng chút từng chút nhìn lớn lên, khi người này còn chưa hiểu chuyện, phân nửa vị trí giường y cũng đã bị người này chiếm đi. Từ khi hắn biết ngọt ngào cười với y, đến làm nũng gọi y “ca ca”, rồi đến vui vẻ gọi y “hoàng đế ca ca”. Người này bất kể là thân thể hay linh hồn, đều chứa màu sắc của y. Như y chờ đợi, trong lòng trong mắt người này chỉ có y, chỉ là y. Một người toàn tâm toàn ý, tuyệt đối sẽ không phản bội y, không rời khỏi y, dưới nét vẽ của y bước từng bước trở thành người yêu xứng với y, trở thành phụ thân đứa nhỏ của y.

“Hoàng đế ca ca, Bảo nhi không đủ thông minh, không thể giúp hoàng đế ca ca xử lý quốc sự, cũng không thể xử lý Vận phường như Thiết ca ca. Nhưng Bảo nhi, có thể sinh bảo bảo vì hoàng đế ca ca, tựa như hoàng gia gia, hoàng thúc và cả phụ thân, sinh bảo bảo.”

Bảo nhi của y khi chưa hiểu tình dục đã muốn sinh bảo bảo vì y. Trên đời này, cũng chỉ có Bảo nhi mới có thể sinh bảo bảo cho y, bảo bảo của y và Bảo nhi, thái tử tương lai của Huệ Diệu.

Bảo nhi không cần thông minh, không cần giúp y xử lý quốc sự, không cần giúp y xử lý Vận phường. Bảo nhi chỉ cần lúc y mỗi khi trở lại tẩm cung cao hứng gọi “Hoàng đế ca ca” sau đó nhào vào lòng y, chỉ cần khi đêm khuya nhân tĩnh quyến luyến trong lòng y, chỉ cần khi y vì chuyện nước mà tâm phiền cùng ngủ trong rừng với y.

Y cần có một người thủy chung như nhất nâng niu trái tim y, như đối xử với bảo bối khiến y bất cứ lúc nào cũng có thể tìm được trái tim mình ở đâu. Bảo nhi không để cho y thất vọng, Bảo nhi của y giống như tên hắn, vẫn bảo bối nâng niu trái tim y, làm y không còn mê hoặc, không còn do dự. Sau khi tiểu hoàng thúc thành thân với Úy Thiên, y từng có một lần không biết mình sinh ra trên đời này còn có chỗ ích lợi nào. Thái tử thì sao, thiên hạ thì sao, đây không phải là cái y muốn, sau khi mất đi mục tiêu đi tiếp, y lạc lối. Mãi đến khi Bảo nhi ra đời, mãi đến thời khắc y ôm Bảo nhi vào lòng ấy, con đường tràn ngập mê chướng trước mắt y lại rõ ràng có thể phân ra.

Y không phủ nhận tối tăm luyến đồng trong nội tâm mình. Khi Bảo nhi mở miệng mềm mại gọi y ca ca, y đã định kiếp này của mình. Cho dù Bảo nhi sau khi lớn lên có thích người khác hay không, Bảo nhi của y chỉ có thể là của y, chỉ có thể trở thành của y, hầu hạ dưới thân y, sinh hạ đứa nhỏ cho y. Sau khi tiểu hoàng thúc lựa chọn Úy Thiên, y mặc dù không muốn, nhưng vẫn buông tay, đối với tiểu hoàng thúc y nhiều hơn là bảo vệ, là thủ hộ. Nhưng Bảo nhi, nếu có Úy Thiên thứ hai, y sẽ phá tan người nọ, làm cho gã ngay cả một sợi tóc cũng không giữ được trên đời này.

………

“Ưm…”

Người trên giường tựa hồ bởi vì đau đớn khó nhịn mà phát ra tiếng ưm, Lưu Thao lập tức hoàn hồn, sáp qua sờ lên khuôn mặt người nọ, khẽ gọi: “Bảo nhi?”

“Ưm… Hoàng đế… ca ca…” Người vẫn chưa tỉnh lại vô ý thức gọi, mang theo nồng đậm ỷ lại với đối phương.

Lưu Thao sờ lên mắt Úy Bảo Nhi, tay kia nắm chặt tay hắn: “Bảo Nhi, hoàng đế ca ca đây.”

“Ưm…” Mắt nai nhắm chặt rất giống phụ thân chậm rãi mở ra, Úy Bảo Nhi mơ mơ hồ hồ thấy được người hắn vô cùng quen thuộc, “Hoàng đế, ca ca…”

“Bảo nhi, có phải rất đau hay không?” Thanh âm Lưu Thao có một tia rạn nứt, tâm hồn trong từng tiếng “Hoàng đế ca ca” này dần dần bám thân.

Cực khẽ lắc lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của Úy Bảo Nhi bỗng nhiên bị lây cười, giống như nụ hoa mai đột nhiên nở ra. Lưu Thao kìm lòng không đậu ngậm lấy nụ cười ở khóe miệng hắn, ngậm lấy đôi môi trắng bệch của hắn.

Liếm một hồi, Lưu Thao thối lui, đứng dậy lấy nước trà. Sau khi cho Bảo nhi uống xong, y lại trở về bên giường. Trên mặt Úy Bảo Nhi thủy chung mang theo nụ cười thản nhiên, đó là nụ cười thỏa mãn, nụ cười thỏa mãn sau khi sinh hạ lân nhi cho hoàng đế ca ca.

“Bảo nhi, ngươi sinh đứa nhỏ cho ta, ta đã không còn gì hối tiếc. Ta đã hạ lệnh tiêu hủy tất cả thuốc sinh con trong cung, một đứa con là đủ.”

Nụ cười trên khuôn mặt Úy Bảo Nhi trong nháy mắt ngưng trệ.

Lưu Thao sờ lên mặt hắn, thản nhiên nói: “Đau đớn như thế trải qua một lần là đủ, bất kể là đối với ngươi, hay là đối với ta.”

Khóe môi Úy Bảo Nhi tiếp tục giương lên, hắn khàn khàn nói: “Hoàng đế ca ca, ta bây giờ không đau, lúc bảo bảo đi ra ta rất cao hứng, ngay cả một chút đau ban đầu cũng không cảm giác được.”

“Bảo nhi.” Tiếng khẽ kêu như thế chính là ý tứ không nên nói nữa, việc này không được thương lượng.

Nụ cười của Úy Bảo Nhi càng sâu hơn, nắm chặt tay Lưu Thao: “Hoàng đế ca ca, ngươi vui sao?”

“Ta rất vui.” Lại một lần kìm lòng không đậu ngậm lấy nụ cười của người này, Lưu Thao ghé vào lỗ tai hắn nói: “Đứa nhỏ giao cho người khác nhé, ta không thích ngươi đặt quá nhiều thời gian trên người đứa nhỏ. Bảo nhi, ngươi thuộc về ta, chỉ thuộc về mình ta.” Y sớm đã hiểu phụ hoàng và phụ vương vì sao khi y còn nhỏ đã tách y khỏi phụ thân. Dù cho đứa nhỏ là cốt nhục của y, y cũng không cách nào tha cho Bảo nhi của y bị “người khác” cướp đi lực chú ý.

Trên khuôn mặt Úy Bảo Nhi thoáng hiện vẻ khó xử, sau đó hắn cười nói: “Được.”

Lưu Thao lại một lần nữa hôn lên hắn, cáu kỉnh không chỗ phát tiết trong cơ thể lúc này mới toàn bộ xẹp lại.

Ngày thứ hai, Lưu Thao sau khi thương lượng với mấy vị lão nhân gia trong cung hạ chỉ, phong Bảo thân vương Úy Bảo Nhi là Hiền Đức Bảo vương điện hạ, phong hàm chưa bao giờ có này ngụ ý thân phận hoàng hậu của Úy Bảo Nhi. Hắn không còn lấy thân phận biểu đệ của hoàng đế Lưu Thao làm bạn bên cạnh Lưu Thao, mà là lấy thân phận một nửa chân chính của y ở bên y.

Tin tức này Úy Bảo Nhi biết được là từ trong miệng Lưu Thao, khi đó hắn đang tựa vào người Lưu Thao uống canh. Đối với chuyện này hắn chỉ cười thản nhiên, mặc kệ thân phận của hắn là gì hắn cũng là Bảo nhi của hoàng đế ca ca, hoàng đế ca ca cũng vĩnh viễn là hoàng đế ca ca hắn yêu nhất.

………

Ba tháng sau, Úy Bảo Nhi vết thương đã hoàn toàn khỏi giao đứa nhỏ cho ma ma phụ trách trông nom, để các nàng ôm đứa nhỏ đến chỗ phụ thân. Khi Lưu Thao bận quốc sự, Úy Bảo Nhi có thể gặp mặt con, ôm con một cái, nhưng sau khi Lưu Thao trở lại tẩm cung, Úy Bảo Nhi chỉ thuộc về mình Lưu Thao. Lưu Thao mỗi ngày cũng sẽ đi chỗ phụ hoàng, hoàng gia gia hoặc tiểu hoàng thúc nhìn nhìn con, nhưng y không thích khi cùng một chỗ với Bảo nhi có đứa nhỏ ở bên cạnh. Chờ sau khi đứa nhỏ qua tuổi khóc nháo, y mỗi ngày sẽ rút ra thời gian làm bạn với đứa nhỏ cùng Bảo nhi, nhưng không phải bây giờ. Lão nhân gia trong cung nhiều, đứa nhỏ không lo không có người yêu thương, y cũng không để bụng đứa nhỏ không thân với y.

Không bao lâu sau khi đứa nhỏ được ôm đi, Lưu Thao đã trở về. Nghe thấy tiếng thông báo ở bên ngoài, Úy Bảo Nhi chạy ra ngoài giống như dĩ vãng, sau đó nhào vào trong lòng đối phương.

“Hoàng đế ca ca, chuyện ngày hôm nay xong rồi sao?”

“Xong rồi. Hôm nay thân thể có khỏe không?”

“Rất khỏe.”

Lưu Thao dẫn Úy Bảo Nhi đi vào phòng ấm, lúc này đã là cuối thu, bên trong phòng ấm rất ấm áp. Úy Bảo Nhi vừa mới chăm sóc đứa nhỏ trong phòng chỉ mặc kiện áo đơn.

Sau khi tỳ nữ thay y phục cho y, Lưu Thao vẫy lui mọi người. Ngồi trên bục lót thảm mềm và da thú thật dày, Lưu Thao ôm người tựa sát vào trong lòng y, khẽ vuốt mái tóc dài chưa buộc của hắn. Úy Bảo Nhi cũng không nói gì, nhắm mắt hưởng thụ vỗ về của hoàng đế ca ca, mặc dù hắn hiện tại đã là vợ của hoàng đế ca ca, nhưng hắn vẫn quen gọi người này là “hoàng đế ca ca”.

Ngón tay thon dài khe khẽ phất qua vành tai Úy Bảo Nhi, vuốt ve trên cổ hắn. Một đôi tay như thế không ai tin có thể dễ dàng bóp nát cổ một người. Lưu Thao lúc này bất luận kẻ nào cũng sẽ cho y là một vị quân vương vốn ôn hòa dễ thân, chính là cặp mắt bình thường luôn làm người ta thấy sợ kia giờ đây chứa đầy ôn nhu nhàn nhạt.

Nơi bị vuốt ve trên cổ càng ngày càng nóng, Úy Bảo Nhi mở mắt ra ngẩng đầu nhìn lại, hắn nhìn thấy ánh mắt của hoàng đế ca ca thay đổi. Mỉm cười, hắn cúi đầu nói: “Hoàng đế ca ca, vết thương của ta đều khỏi rồi.”

“Đều khỏi rồi?” Thanh âm Lưu Thao mang theo mấy phần tình dục.

“Ừ, đều khỏi rồi, hoàng đế ca ca có muốn xem thử hay không?” Hai má Úy Bảo Nhi bị nhiễm một tầng đỏ ửng.

Lưu Thao hơi cười, xoay người một cái, đặt người kia dưới thân: “Vậy ta liền xem thử.”

Ràng buộc trên người rất nhanh rơi xuống một bên, cho dù Úy Bảo Nhi mười ba tuổi đã đem mình cho hoàng đế ca ca, cho dù hắn đã là phụ thân của một đứa nhỏ, cho dù là hắn bảo hoàng đế ca ca xem thử, nhưng y sam cởi hết nằm dưới thân hoàng đế ca ca, hắn vẫn nhịn không được xấu hổ.

“Bảo nhi muốn sao?” Lưu Thao cũng xích lõa, thân thể gầy gò ẩn chứa lực lượng đáng sợ. Nụ hôn của y nhẹ nhàng rơi lên hai tròng mắt ngượng ngùng của Úy Bảo Nhi, biết rõ còn hỏi.

Úy Bảo Nhi hơi mở miệng, hai má hồng như quả táo, lông mi vì ngượng ngùng mà run run, hắn phun ra một chữ: “Muốn.” Phân thân đáng yêu hơi giật giật.

“Ta cũng muốn, rất muốn.” Phân thân không ngượng ngùng như Úy Bảo Nhi, dưới háng Lưu Thao đã bừng bừng phấn chấn. Cười nhẹ với Úy Bảo Nhi, trong con ngươi y hiện lên cướp đoạt, bỗng nhiên cúi đầu bắt lấy tiếng kêu lên còn chưa kịp ra khỏi miệng của Úy Bảo Nhi. Đây mới là bản tính của y, tại loại thời khắc này, y luôn luôn cuồng dã mà kịch liệt.

Nụ hôn kịch liệt một đường đi tới thứ tinh xảo đang dựng lên, Lưu Thao một ngụm ngậm lấy. Úy Bảo Nhi sớm đã hóa thành một bãi xuân thủy trong kích tình này, mặc cho hoàng đế ca ca của hắn muốn làm gì thì làm.

“Ưm a… Hoàng đế… ca ca… Ta…”

Lưu Thao không rảnh rỗi nói chuyện, hai tay y đang vuốt ve trên người Úy Bảo Nhi làm đối phương bốc cháy, môi lưỡi của y làm đối phương run rẩy. Lật người Úy Bảo Nhi, làm cho hắn quỳ sấp xuống, Lưu Thao cầm lấy thuốc mỡ, dùng ngón tay dính một ít thoa xung quanh cúc nhị vì động tình và ngượng ngùng mà nhăn lại của Úy Bảo Nhi.

“Ưm…”

Toàn thân Úy Bảo Nhi đều là màu hồng nhạt, hắn cảm thấy ngón tay của hoàng đế ca ca đang chậm rãi tiến vào trong cơ thể hắn, hắn sắp bốc cháy.

Mặc dù rất cấp thiết, nhưng Lưu Thao lại rất nghiêm túc bôi trơn cho Úy Bảo Nhi, y cũng sẽ không vì thỏa mãn chính mình mà tổn thương người này. Quá trình cắm vào vô cùng thong thả, mà Úy Bảo Nhi đã nhịn không được cúi đầu rên rỉ. Mỗi một cú đều chậm rãi đâm đến sâu nhất, lại chậm rãi rút ra toàn bộ. Cứ như vậy sau mười mấy cú, mật huyệt của Úy Bảo Nhi đã hoàn toàn ướt. Dũng đạo trải qua sinh sản càng dễ dàng đón nhận Lưu Thao và dương vật to lớn không tương xứng với dung mạo của y hơn.

Cảm giác không sai biệt lắm, Lưu Thao lui ra, lần thứ hai để Úy Bảo Nhi nằm dưới thân mình, cầm lấy gối dựa lót hông của hắn, Lưu Thao lại một lần chậm rãi tiến vào, mãi đến sau khi rễ đều vùi vào trong cơ thể Úy Bảo Nhi, y lên tiếng: “Bảo nhi, chuẩn bị xong chưa?”

“Ừm.” Úy Bảo Nhi mặt đỏ tựa ánh nắng chiều, hắn khẩn trương hai tay ôm chặt cổ Lưu Thao, nhắm hai mắt.

Khẽ hôn lông mi run run của Úy Bảo Nhi, con ngươi màu mực của Lưu Thao tối xuống, y khóa chặt thắt lưng Úy Bảo Nhi, phần eo động một cái, hai cái, ba cái, sau đó…

“A a…”

Trong phòng đột nhiên vang lên tiếng kêu của Úy Bảo Nhi, Lưu Thao không khống chế được. Bôi trơn ẩn nhẫn lúc trước, làm cho người này thích ứng với dương vật của mình, đều bất quá là vì chính thức bắt đầu lúc này. Mà khoảng thời gian dạo đầu lúc nãy, đã là cực hạn của Lưu Thao.

Úy Bảo Nhi như một con thuyền trong làn gió, theo tiến công hung mãnh của Lưu Thao mà chìm nổi. Hắn ôm chặt lấy Lưu Thao, kêu lên cảm giác của hắn, nói cho hoàng đế ca ca hắn rất thoải mái, rất thoải mái.

Lưu Thao đói bụng đã ba tháng rất nhanh phun ra long tinh của y trong cơ thể Úy Bảo Nhi, Úy Bảo Nhi thì thất thần ôm y, bạch trọc của hắn đã sớm phun trên bụng Lưu Thao, cho dù ý thức không rõ, hắn vẫn ôm chặt Lưu Thao. Giọt mồ hôi thuận theo phần lưng hoàn mỹ của Lưu Thao trượt vào trong thảm, y hơi híp mắt, cảm thụ dư vận cao trào qua đi, hai tay giữ phần eo Úy Bảo Nhi để lại dấu tay hồng hồng trên người đối phương.

Cú nhấp vẫn đang chậm rãi tiếp tục, qua khoảng chừng thời gian một chén trà, tiếng rên rỉ của Úy Bảo Nhi lại vang lên, cách màn hoan ái ấy kết thúc còn phải một, hai canh giờ.

………

Yếu ớt tỉnh lại, không ngoài ý muốn nhìn thấy người bên cạnh hắn, Úy Bảo Nhi vẻ mặt hạnh phúc cùng vui mừng. Hắn dưới chăn trần trụi, người ôm lấy hắn đã mặc vào áo lót.

“Đau không?” Gần tám tháng không chạm vào người này, lần này kịch liệt hơn so với dĩ vãng.

“Không đau, chính là trướng trướng.” Úy Bảo Nhi thành thực nói, trong lúc lơ đãng hắn nhìn thấy trên cánh tay đang ôm hoàng đế ca ca của mình có rất nhiều dấu hồng hồng tím tím, hắn cười đến mê người.

“Thích?”

Úy Bảo Nhi cười ra tiếng: “Thích, đây là màu sắc hoàng đế ca ca lưu lại trên người ta, hoàng đế ca ca là của ta.”

Con ngươi Lưu Thao híp lại, y sờ lên màu sắc chính mình lưu lại trên cánh tay Bảo nhi, khàn khàn hỏi: “Còn ngươi, có muốn lưu lại màu sắc của ngươi trên người hoàng đế ca ca hay không?”

“Muốn.” Úy Bảo Nhi vươn hai tay, Lưu Thao khom lưng, sau đó, cổ y bị đối phương cắn.

………

“Hoàng thượng, đây là tình hình tu sửa hà đạo Giang thành năm nay, thỉnh hoàng thượng ngài xem qua.”

“Trình lên.”

Bên trong ngự thư phòng, Lưu Thao nghiêm túc xem tấu. Các đại thần cúi đầu, trong thần sắc đều có một chút quỷ dị. Có mấy vị đại thần không sợ chết ngẩng đầu liếc trộm hoàng thượng mấy lần, rồi lập tức cúi đầu. Hai vết hôn màu tím đỏ trên cổ hoàng thượng kia rõ rành rành a.

Lưu Thao đương nhiên đã nhận ra “liếc mắt đưa tình” trong các đại thần bên dưới, y cũng không có không vui, cũng rõ ràng bọn họ vì sao lại như vậy. Bảo nhi của y bắt đầu thích lưu lại màu sắc trên người y, đây là một chuyện phi thường tốt. Nghĩ đến ngượng ngùng và hoàn toàn tín nhiệm của Bảo nhi lúc trên giường, tim Lưu Thao một trận tê dại.

Buông tấu gấp, Lưu Thao thản nhiên nói: “Việc này ngày mai lại bàn, trẫm mệt mỏi.”

Các đại thần lập tức khom người nói: “Dạ, hoàng thượng, chúng thần lui xuống.”

Sau khi các đại thần đều rời đi, Lưu Thao đứng lên, là lúc nên nói với Bảo nhi ba chữ ấy. Y muốn cho Bảo nhi rõ, phụ thân của hắn vĩnh viễn cũng chỉ là tiểu hoàng thúc của y, mà hắn, thì lại là người y yêu nhất.

8 bình luận về “Kiếp duyên – Phiên ngoại 3

  1. uh, giá như có hẳn truyện riêng về Lưu Thao và Bảo Nhi ha !
    Chỉ có phiên ngoại thì hảo tiếc a
    Muốn được gặp tất cả mọi người một lần nữa quá, thích đại gia đình này quá cơ
    Mà ta cũng muốn có truyện riêng của Y Tích và Hành Vân a
    Hảo muốn a

    Thích

  2. Hôm nay mới phát hiện ra là những phiên ngoại này chưa đọc, thật cảm ơn bạn quá
    Thật sự ở kiếp duyên không thích LT, vì tác giả chỉ miêu tả phần lạnh lùng, lãnh khốc của nhân vật này
    đến đây mới có thể hiểu rõ hơn
    Chuyện tình của Bảo Nhi và Lưu Thao cũng ngọt ngào không kém gì hệ liệt chính văn, thật tiếc vì không có 1 bộ hoàn chỉnh cho cặp đôi này

    Thích

    1. Tớ không nhớ tớ đọc được ở phần lời nói cuối sách của cuốn nào, nhưng Neleta đã nói rằng chị sẽ không viết thêm hệ liệt này nữa, vì chị không muốn nhân vật của mình chết, mà cặp Tang Vận thì không thể nào mãi mãi không già được.
      Thế nên chị ấy đã quyết định ngừng ở đấy. Tớ cũng thích cặp Tang Vận lắm, tớ chắc chắn cũng không muốn được đọc một dòng nào viết về cái chết của cặp này đâu :D

      Thích

      1. Thực ra mình thích xem từ khi Bảo nhi sinh ra đã thuộc về Thao nhi thế nào cơ
        rồi hai người bắt đầu ra sao, đấu tranh nội tâm thế nào để cuối cùng mở lòng với nhau
        Kết bộ này dừng ở đoạn bảo nhi lên ngôi hoàng hậu là được rồi

        Mình muốn thế vì mình thích cặp này lắm lắm ý
        Mấy chương phiên ngoại ngắn ngủi này thật không thỏa mãn ^^

        Thích

    1. tác giả nói là không muốn viết tiếp, vì viết tiếp thì các nhân vật đầu hệ liệt rồi sẽ phải dần già đi và mất, mà tác giả lại không muốn viết như thế :(

      Đã thích bởi 1 người

Bình luận về bài viết này