Tiêu Tương thủy sắc – Chương 59

Tiêu Tương thủy sắc

Đệ ngũ thập cửu chương – Vẹn toàn (Đại kết cục)

Trong phòng thỉnh thoảng vang lên tiếng cười của trẻ con, tiếng kêu khẽ “phụ thân”, cùng với tiếng người lớn đùa. Bên cạnh bàn cơm, Bạch Tang Vận ôm Bạch Hãn Triệt chôn ở cổ vai hắn, Lưu Tuyên ôm Lưu Tích Tứ đang cười không ngừng, Lưu Hoài Diệp ôm thái tử, Lam Khuyết Dương ôm Lam Vận Vanh, Lưu Hoài Uyên ngồi bên người phụ hoàng đùa với lão Tam, Ngũ Mặc thì ngồi ở bên cạnh hắn cùng nhìn Tích Tứ. Tả thúc kích động ngồi cạnh Lam Khuyết Dương lôi kéo tay nhỏ bé của Lam Vận Vanh nói chuyện.

Gia yến của hoàng thất, Lưu Hoài Diệp vẫn chưa tuyên đám người Lưu Hoài Vinh tiến cung, mà là chia làm hai nhóm, đêm nay chính là gia yến bình thường, có phụ thân, huynh đệ, người yêu và con hắn. Đêm mai, hắn mới có thể lấy thân phận hoàng đế, hoàng huynh dùng bữa với những người khác.

Tụi nhỏ đều rất ngoan, rất ít khóc nháo, ngay cả Bạch Hãn Triệt nhát gan chỉ cần được phụ thân ôm bé liền không sợ, sẽ nắm lấy tay nhỏ bé của đệ đệ cười. Lưu Hoài Diệp nâng một chén rượu lên, những người khác thấy thế cũng đều nâng chén, Bạch Tang Vận như trước lấy trà thay rượu.

“Hôm nay, trẫm rất cao hứng. Đây là gia yến lần đầu tiên trẫm từng trải qua như thế, cùng phụ hoàng, huynh đệ, người thương cùng các con trẫm, không có ưu phiền, không có những a dua nịnh hót, chỉ là cùng với người quan trọng nhất của trẫm, trẫm rất cao hứng, cũng rất vui mừng. Mấy năm qua, bất kể là trẫm hay là các ngươi, đều đã trải qua quá nhiều, cũng đều chịu đựng quá nhiều, giờ đây sau cơn mưa trời lại sáng, trẫm tin tưởng mỗi một lần gia yến về sau, trẫm đều sẽ vui vẻ như thế.”

Uống xong rượu, Lưu Hoài Diệp nhìn về phía người bên cạnh, “Tang Vận, ta có rất nhiều lời muốn nói với ngươi, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, lại chỉ nghĩ ra hai chữ, “Cám ơn”, cám ơn tất cả chịu đựng ngươi vì ta, cám ơn ngươi nguyện ý tha thứ ta, cám ơn ngươi sinh hạ con cho ta.” Nghĩ đến đủ loại trải qua của người này, thanh âm Lưu Hoài Diệp có chút khàn khàn.

“Hoài Diệp, ta cũng muốn nói cám ơn với ngươi. Cám ơn ngươi không rời không bỏ ta, cám ơn hết thảy ngươi trả giá vì ta, cám ơn ngươi làm được hứa hẹn với ta.” Bạch Tang Vận cũng không có kích động như Lưu Hoài Diệp và những người khác, hiện giờ hắn chỉ có hạnh phúc. Cùng Lưu Hoài Diệp hai người chạm cốc, Bạch Tang Vận uống hết trà.

Lưu Hoài Diệp lại nâng chén, lại là hướng về phía Lưu Tuyên. “Phụ hoàng, hài nhi rất hối hận vì những hành động với phụ hoàng, hiện giờ, hài nhi cảm tạ trời xanh để cho hài nhi có cơ hội bù đắp.” Làm cha, hắn cũng nhận thức phần tâm của người làm cha kia.

“Không, lời này nên từ phụ hoàng nói. Năm đó, phụ hoàng không để ý phản đối của ngươi làm những chuyện kia với Tang Vận. Mặc dù không phải phụ hoàng trực tiếp ra mặt, nhưng phụ hoàng cũng ngầm đồng ý.” Tay Lưu Tuyên giơ có chút run rẩy.

“Phụ hoàng, sự tình đều đã qua, hôm nay phải cao hứng.” Bạch Tang Vận mở miệng, “Phụ hoàng, người xem, Tích Tứ sắp khóc rồi.” Đều đã qua, những chuyện kia sẽ theo tiếng pháo này đi xa.

“Hoàng gia gia sai rồi, hoàng gia gia tự phạt một chén.” Thấy Tích Tứ thực sự là sắp khóc, Lưu Tuyên vội vàng uống hết rượu ôm tôn tử bắt đầu dỗ, “Tứ nhi không khóc, hoàng gia gia không bao giờ chọc Tứ nhi của chúng ta sinh khí nữa.”

“A a…” Cắn đầu ngón tay của hoàng gia gia, cái miệng nhỏ của Tích Tứ mới không mếu nữa, để cho hoàng gia gia dỗ nửa ngày mới lại cười lên.

“Hoàng huynh, Tứ nhi thật giỏi, ngươi xem nó thông minh biết bao.” Lưu Hoài Uyên dùng chiếc đũa chấm một chút thịt bón qua, “Tứ nhi, Tứ nhi bảo bối của hoàng thúc.”

“Ha ha ha…” Bạch Tang Vận bị bộ dáng của Lưu Hoài Uyên chọc cười, ôm Hãn Triệt cũng đang cười, hắn nói, “Bất kể nói như thế nào Hãn Triệt cũng là dưỡng tử của ta, dù cho các ngươi thực sự thích không được, ta cũng hi vọng các ngươi có thể đối với nó tốt hơn chút. Ở trong mắt ta, Hãn Triệt có thể so với ba tiểu tử ngoan hơn.”

Mấy người khác nghe xong nhìn nhìn lẫn nhau, sau đó gật đầu, Bạch Tang Vận đã nói đến mức này, nếu bọn họ còn thoái thác thì rất không phải.

“Khuyết Dương, làm phụ thân của đứa nhỏ, giữa ta ngươi không có gì để nói, đến, uống rượu.” Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương nâng chén uống, bọn họ có người cùng bảo vệ, con chung, hết thảy đều không cần phải nói.

“Hoài Uyên…” Lưu Hoài Diệp nâng chén lần nữa, lại bị Lưu Hoài Uyên cắt ngang.

“Hoàng huynh, hai ta cũng không có gì để nói, trừ phi ngươi đáp ứng cho ta mang theo Tích Tứ vài ngày.” Lưu Hoài Uyên ai oán khẩn cầu.

“Cái này ngươi cũng đừng nghĩ nữa.” Lưu Hoài Diệp không chút khách khí cự tuyệt, tự mình uống rượu.

“Ô…” Lưu Hoài Uyên quay đầu lại nhìn người yêu của mình, “Mặc Mặc…” Ngũ Mặc không để ý tới hắn, cúi đầu dùng bữa. Lưu Hoài Uyên thực thương tâm uống rượu, hắn rất đáng thương nha. Nhìn Tích Tứ trên tay phụ hoàng, Lưu Hoài Uyên quyết định đêm nay phải bồi tiểu chất tử ngủ, Tích Tứ sao có thể chọc người thương yêu như thế.

“Được rồi, nên nói đều đã nói, dùng bữa.” Lưu Hoài Diệp gắp một ít đồ ăn thả vào trong bát Bạch Tang Vận, nhìn hai nam nhân cùng đứa nhỏ trên tay bọn họ ở bên cạnh, Bạch Tang Vận vừa ăn vừa bón cho Bạch Hãn Triệt, nhân sinh như thế, còn có bất mãn nào nữa.

………

Bốn năm sau, trong ngự hoa viên

“Tang Vận, đây là dâu tây bọn hắn vừa mới hái xuống, ngươi nếm thử có chua không?” Lưu Hoài Diệp nói với người đang đi tới.

Ngồi xuống, Bạch Tang Vận cầm lấy một quả thả vào trong miệng, “Rất ngọt, ngươi cũng nếm thử chút.” Đưa một quả vào trong miệng Lưu Hoài Diệp, xoay người giơ tay lên lại đút vào trong miệng người còn lại.

“Ừ, dâu tây năm nay trông không tệ.” Lưu Hoài Diệp vẻ mặt thả lỏng ngồi trên ghế dựa. Bốn năm trôi qua, thân thể Bạch Tang Vận càng ngày càng tốt, thịt mặc dù vẫn không nhiều lắm, nhưng ốm đau cũng là ít đi rất nhiều, mà tụi nhỏ, Lưu Hoài Diệp nhìn về phía mấy tiểu gia hỏa phía trước, hắn là cực kỳ vừa lòng.

“Phụ hoàng.” Một tiểu gia hỏa chu môi chạy tới, nhào vào trong lòng Lưu Hoài Diệp, “Phụ hoàng, phụ vương bất công.” Nói xong miệng chu càng lợi hại hơn.

Lam Khuyết Dương vừa nghe buông sổ sách tay tiến lên ôm lấy tiểu nhân, “Phụ vương bất công chỗ nào?” Bị Tích Tứ nói bất công vấn đề rất lớn.

“Phụ vương dạy các ca ca tập võ, lại không dạy con, phụ vương bất công.” Lưu Tích Tứ nói xong cũng sắp khóc.

“A, ai chọc Tứ nhi của chúng ta thương tâm rồi.” Lưu Tuyên ngủ trưa dậy vừa thấy tiểu tôn tử khóc, cũng không cao hứng.

“Tích Tứ.” Bạch Tang Vận kêu một tiếng, Lưu Tích Tứ không để cho lệ trong mắt rơi xuống, cúi đầu không hé răng. Bé ai cũng không sợ, chỉ sợ phụ thân tức giận.

“Tứ nhi, tập võ rất khổ, phụ vương không nỡ để Tứ nhi chịu khổ.” Lam Khuyết Dương ngồi xuống ôm nhi tử trên đùi ôn nhu hiếm thấy nói, “Chờ các ca ca trưởng thành, mỗi ngày phải tập võ ba canh giờ trở lên, thân mình Tứ nhi cốt nhược, sẽ chịu không nổi.”

“Ưm… Con muốn tập võ…Các ca ca rất lợi hại.” Lưu Tích Tứ vẫn là mất hứng, vừa rồi ca ca dễ dàng làm mình ngã xuống.

“Khuyết Dương, ngươi nghĩ biện pháp.” Lưu Tuyên ôm Tích Tứ qua, sao có thể để cho Tứ nhi thương tâm.

“Tứ nhi đừng giận, phụ vương dạy con dụng độc và ám khí được không? Lại dạy con một số công phu phòng thân, sẽ không quá khổ, Tứ nhi cũng sẽ không kém hơn các ca ca.” Lam Khuyết Dương thầm tự trách sơ ý của mình.

“Thật sự sao, phụ vương?” Lưu Tích Tứ vừa nghe lập tức nở nụ cười.

“Ừ, phụ vương ngày mai sẽ dạy con.” Thấy Tích Tứ cười, Lam Khuyết Dương mới tiến lên lại ôm lấy tiểu nhân, “Tứ nhi không tức giận nữa?”

“Không tức giận, phụ vương tốt nhất.” Lưu Tích Tứ ôm phụ vương vui vẻ nói.

“Tứ nhi, thế phụ hoàng thì sao?” Lưu Hoài Diệp trầm mặt xuống.

Lưu Tích Tứ ngọ ngoạy một cái từ trên người phụ vương xuống dưới, bổ nhào vào người phụ hoàng, “Phụ hoàng cũng tốt nhất.” Nói xong, hôn phụ hoàng một cái, lại ôm lấy hoàng gia gia, “Hoàng gia gia cũng tốt nhất, Tứ nhi thích hoàng gia gia nhất.” Lại là một cái.

Cuối cùng, Lưu Tích Tứ chạy đến bên người Bạch Tang Vận, “Phụ thân…” Kéo cổ phụ thân xuống, lại ấn lên một cái.

“Tứ nhi, sau này không được tùy tiện nói phụ hoàng, phụ vương không tốt.” Hắn nghiêm phụ này làm thế nhưng vất vả muôn phần.

“Dạ, Tứ nhi đã nhớ.” Thấy phụ thân cười, Lưu Tích Tứ bò lên trên chân phụ vương, biểu thị xin lỗi của mình.

“Phụ thân, phụ hoàng, phụ vương.”

“Phụ thân, hoàng bá, vương thúc.”

Lại đi tới ba đứa nhỏ, một đứa nhỏ ngoan ngoãn ngồi lên trường kỷ hẹp bên cạnh Bạch Tang Vận, nhận lấy trà phụ thân đưa cho yên lặng uống.

“Triệt nhi.” Bạch Tang Vận đút cho Bạch Hãn Triệt một quả dâu tây, Lưu Vận Tranh lau mồ hôi ngồi trên ghế mềm, Lưu Tuyên bên này đã cầm trà bánh qua.

“Cám ơn phụ thân.” Bạch Hãn Triệt vẫn là sợ người lạ, so với trước đây tốt hơn nhiều. Nhìn Bạch Hãn Triệt hiểu chuyện như thế, Bạch Tang Vận lại càng thích.

“Vận Vanh?” Thấy nhị nhi tử nằm trên ghế bất động, Lưu Hoài Diệp gọi một tiếng.

“Phụ hoàng, con muốn phân giường ngủ với tam đệ, nó buổi tối ngủ toàn đá con.” Mới vừa cùng đại ca “đánh” một hồi, Lam Vận Vanh chỉ muốn ngủ. Phụ thân nói mấy huynh đệ bọn họ từ bé phải cùng nhau ngủ, kết quả đại ca tốt số cùng giường với Hãn Triệt, bé lại phải ngủ cùng tam đệ giống như con cá chạch, bé cũng muốn cùng một giường với Hãn Triệt.

“Vận Vanh không phải thích ngủ nhất sao, còn biết Tích Tứ đá con?” Bạch Tang Vận cười rộ lên, ba nhi tử này của hắn càng lớn tính tình càng không giống mấy người bọn họ.

“Cha, cũng chỉ có hoàng gia gia mới dám ngủ cùng Tích Tứ.” Ngay cả hoàng thúc cũng chịu không nổi.

“Nhị ca phá hư.” Cái miệng nhỏ nhắn của Lưu Tích Tứ lại chu lên.

Lam Vận Vanh lười mở miệng, nhắm mắt lại đi đến bên cạnh cha chen vào giường mềm của Bạch Hãn Triệt nằm úp sấp lên trên người bé lại là muốn ngủ.

“Vận Vanh, trở về ngủ, đừng đè nặng đại ca.” Bạch Tang Vận vỗ nhị nhi tử.

“Cha… Để cho con ngủ một lát.” Lam Vận Vanh chôn đầu vào, lập tức không có động tĩnh.

“Phụ thân, để cho Vận Vanh ngủ đi.” Học bộ dáng của phụ thân, Bạch Hãn Triệt vỗ nhẹ lưng đệ đệ.

“A…” Lưu Vận Tranh ngáp một cái, cũng đi qua, “Cha, con cũng muốn ngủ.” Hướng phía bên kia của Bạch Hãn Triệt nằm xuống, Lưu Vận Tranh ôm Bạch Hãn Triệt nhắm mắt lại. Bạch Hãn Triệt vỗ hai đệ đệ, trên mặt hiện lên nụ cười, bé rất thích đệ đệ đấy.

“Ưm… Phụ vương… Tứ nhi cũng mệt rồi.” Lưu Tích Tứ dụi dụi mắt, kéo kéo tay phụ vương.

“Được, phụ vương ôm con ngủ.” Lam Khuyết Dương điều chỉnh tư thế một chút để cho Tích Tứ nằm thoải mái, sau đó vỗ nhẹ, Tích Tứ ngủ nhất định phải vỗ, nếu không sẽ không ngủ.

“Ta đã nói các ngươi sẽ làm hư bọn chúng.” Nhìn người đang nằm trên người dưỡng tử, Bạch Tang Vận sai người ôm hai đứa về.

“Phụ thân, để cho Vận Tranh cùng Vận Vanh ngủ đi.” Không muốn đệ đệ bị đánh thức, Bạch Hãn Triệt khẩn cầu phụ thân, bé biết Vận Vanh ngủ không tốt sẽ tức giận.

Bạch Tang Vận bất đắc dĩ thở dài, Hãn Triệt tri kỷ nhất, ngược lại ba đứa mình sinh kia. Con cả thực thông minh, từ khi hiểu chuyện liền bắt đầu tiếp nhận giáo dục của thái phó, chỉ là cặp mắt kia càng lớn càng giống như ánh mắt của hai người Hoài Diệp và Khuyết Dương, mới bốn tuổi, người trong cung cũng không dám nhìn nó; con thứ, càng ngày càng thích ngủ hơn, bình thường một ngày phải ngủ sáu canh giờ, ngày thường uể oải, không có cáu kỉnh gì, nhưng ngủ không ngon nó có thể đập phá phòng ở; con út, cũng bị sủng đến quá lợi hại, cái gì cũng phải tùy nó, tựa như một bá vương. Bạch Tang Vận không chỉ một lần thở dài vì ba đứa nhỏ này, đây rốt cuộc là giống ai?

“Tang Vận, đừng thở dài, nhi tử của chúng ta thế nhưng là nhân trung chi long đấy, ngay cả thái phó cũng nói bọn nó còn lợi hại hơn trẫm hồi bé.” Không giống với Bạch Tang Vận, Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương lại là càng nhìn càng thích nhi tử của mình.

“Theo ta thấy, vẫn là Hãn Triệt ngoan nhất.” Không quản hai nhi tử nữa, Bạch Tang Vận trực tiếp tách hai đứa ra, bế Bạch Hãn Triệt ra ngoài, “Hãn Triệt, bồi phụ thân chơi cờ đi.”

“Phụ thân…” Bạch Hãn Triệt nhưng không muốn đi, nhất là nhìn thấy Lam Vận Vanh sắp tỉnh.

“Hãn Triệt không muốn bồi phụ thân chơi cờ sao?” Bạch Tang Vận vươn tay với dưỡng tử.

Bạch Hãn Triệt vừa nghe nắm lấy tay phụ thân, “Muốn, Triệt nhi muốn bồi phụ thân chơi cờ.” Bạch Tang Vận cười, kéo dưỡng tử đi về phía Vĩnh Hoài cung. Hắn nếu không quản, hai nhi tử kia chắc chắn sẽ ăn sạch sành sanh Hãn Triệt, tựa như hai nam nhân kia đối với mình vậy.

“Vì sao Tang Vận luôn cảm thấy nhi tử của chúng ta sẽ bị làm hư chứ.” Lưu Hoài Diệp trăm mối ngờ không giải được hỏi.

“…” Lam Khuyết Dương đáp không ra, cùng Lưu Hoài Diệp nhìn nhau, ý tứ trong mắt hai người nhìn đối phương giống nhau: Nhi tử của bọn họ sao có thể bị làm hư.

………

Cùng dưỡng tử chơi cờ, Bạch Tang Vận thán phục với ngộ tính của dưỡng tử.

“Bạch chủ tử, có thư cho người.” Trương Chính tiến vào giao một phong thư trên tay Bạch Tang Vận. Mở thư ra, Bạch Tang Vận xem xong trở nên có chút khẩn trương.

“Bạch chủ tử?” Trương Chính cũng khẩn trương theo, Bạch Hãn Triệt thì lại là nắm chặt tay áo phụ thân.

“Trương Chính, để hoàng thượng qua đây một chuyến.” Bạch Tang Vận ngồi xuống vẻ mặt lo lắng, Thượng Quan Vân thế nhưng mang thai. Nghiêm trọng nhất chính là hắn lại chạy trốn, nhìn thư Vệ Mạnh Hâm gửi tới một lần nữa, Bạch Tang Vận có thể khẳng định Thượng Quan Vân sẽ tìm đến mình.

“Thượng Quan này…” Bạch Tang Vận có chút đau đầu, có phải là mình “làm hư” hắn hay không.

Hoàn chính văn rồi, xúc động quá *lại chấm chấm nước mắt*
Chỉ còn mấy cái phiên ngoại nữa thôi (≧▽≦)

Nhân đây bạn xin thông báo bạn sắp lên sàn truyện mới nhé
Dự tính là sau khi hoàn Tiêu Tương sẽ bắt đầu \(^▽^*)

24 bình luận về “Tiêu Tương thủy sắc – Chương 59

    1. Hai tên nhóc này thật hư quá đi mất
      Vậy là chúng nó đã xác định Hãn Triệt là “hoàng hậu” từ thưở nằm nôi rồi ấy nhỉ
      Tích Tứ khi lớn mình k có nhiều ấn tượng lắm
      Nhưng đọc chương này khi nhỏ sao mà thấy dễ thương và quậy thế chứ

      Thích

  1. Nàng ơi, đọc ké của nàng hoài mà chưa com cái gì bao giờ, bây giờ hoàn rồi muốn cám ơn nàng nhiều lắm. Chờ mong truyện mới của nàng ^^

    Thích

  2. thanks nàng nhiều lắm … đã hoàn chính văn rồi … 3 thằng tiểu bá vương … còn nhỏ mà đã đu bé triệt rồi … nên sau này hai em nó chiếm đoạt dã man!

    Thích

  3. *like*
    Ồ là la! Rốt cuộc cũng được thấy mặt cái chương cuối này rồi! Chả trách sáng nay đang học lại có linh cảm nàng sẽ post chương cuối (^^) (thật ra thì chầu chực cả mấy ngày nay rùi ấy chứ =,=! )
    Đọc xong là biết ngay. Chắc chắn là do Thượng Quan Vân lén có baby, nên mới bị anh Vệ Mạnh Hâm tức giận bắt phải bỏ, thành ra cãi vả nhau dẫn tới em ý trốn đi ý mà, thể nào cái pn cũng là nói về cặp đôi này đây! (đôi khi phải công nhận mình cũng thật tưởng bở, chỉ là suy đoán mà nói cứ như biết rõ lắm roài ý O.o )
    Truyện hoàn rồi! Rốt cuộc mọi chuyện đều viên mãn, hạnh phúc cũng đến với Tang Vận. Ta bắn pháo hoa chúc mừng cho 3 người đầu bạc răng không long, con cháu chắt đầy đàn (^^)!
    Truyện hoàn rồi! Hix hix, còn muốn đọc nữa mà :( Thế là sắp không được gặp Tang Vận, Hoài Diệp, Khuyết Dương, Vận Tranh, Vận Vanh, Hãn Triệt và nhất là tiểu Dụ Đầu siêu cấp đáng yêu của ta nữa roài, òa! Ta đọc xong cả 4 cái hệ liệt rồi còn đâu (TT_TT)
    Có lẽ sau khi đọc hoàn truyện này ta qua ủng hộ bộ “Đôi cánh mà tôi muốn có của nàng” (^^) Ta ưa sinh tử văn lắm ý *chớp chớp mắt*
    Nàng chào hàng kinh thật hỉ (^^) Làm ta cũng bắt đầu tò mò không biết truyện tiếp theo nàng sắp đưa lên sàn là truyện gì đây. Có phải đam mỹ hem vậy nàng (♥o♥) ? (làm ơn là đam mỹ làm ơn là đam mỹ làm ơn là đam mỹ *khấn khấn vái vái*)
    P/S: Ta có 1 thắc mắc mà mãi (quên) chưa hỏi. Ta thấy cái tên chương của TTTS rất hay. Chẳng biết là do neleta đại nhân hay là nàng editor dễ mến của chúng ta đây đặt nhỉ (^^)?

    Thích

    1. uh, là đam mỹ nàng ạ ^^

      tên các chương trước đều do Neleta đại nhân đặt
      riêng chương này là ta chế :”>
      tên gốc chương này là 完整 nghĩa là kết thúc; hoàn chỉnh

      Thích

  4. Hu hu, cái com dài thườn thượt của mình click một phát là bay mất tiêu, giờ ngồi type lại trong nước mắt nè bạn ơi.

    Vậy là câu chuyện tình mở đầu cho hệ liệt này đã kết thúc trong viên mãn. Tang Vận có được hạnh phúc bên cạnh phu quân, con cái và bạn bè, đệ đệ. Đây là bạn thụ kiên cường, cứng cỏi nhất trong hệ liệt, nhưng cũng là người chịu khổ nhất, phải trải qua nhiều gian truân nhất trong gia tộc này.

    Lưu Uyên cuối cùng cũng được tha thứ, được bồng tôn tử, hạnh phúc với gia đình. Hoài Diệp đã từng hận, nhưng giờ là phụ thân, thêm nữa Tang Vận lại khỏe mạnh, nên đã đón Lưu Uyên về. Tang Vận thì luôn mở lòng ra với người nhà của Hoài Diệp mà. Chính Tang Vận là người khiến cho Lưu Uyên phá được rào cản trong tâm tư của mình.

    Đúng là có mình Tang Vận làm nghiêm phụ thôi, cả nhà còn lại sủng ba hài tử lên tới trời luôn rồi. Hoài Diệp với Khuyết Dương mỗi lần Tang Vận sợ hài tử hư là lại phản đối, gương mặt tỏ vẻ ko hiểu sao Tang Vận lại cứ nói thế. Đúng là được làm cha rồi vui quá, chẳng còn nhận ra được luôn rồi.

    Mà Tang Vận lo lắng đã thành sự thật đó chứ. Vận Tranh, Vận Vanh rõ ràng là con hư, nhớ lại lúc hai người mắng Tang Vận khiến Tang Vận đau lòng và giận, suýt nữa sanh non, một xác hai mạng là mình tức giận hà. Con cái gì mà khinh thường phụ thân như thế, ko hề nghĩ đến Tang Vận khi xưa suýt nữa mất cả mạng mới sinh được hai người.

    Tích Tứ thì đỡ hơn, mặc dù thành tiểu bá vương thật, nhưng biết nghĩ hơn, cũng ko quậy ra chuyện gì lớn lao lắm. Mà Tích Tứ còn nhỏ đáng yêu thiệt, đúng là tiểu siêu quậy, lại còn giỏi làm nũng nữa chứ.

    Chỉ có Hãn Triệt là ngoan nhất, nhưng Hoài Diệp lại ko cách nào ưa được. Cũng phải thôi, thân là đế vương, lại bị cắm sừng, cứ nhìn Hãn Triệt là nhớ tới sỉ nhục đó, phải cần thời gian Hoài Diệp mới bình thường lại khi đối mặt với Hãn Triệt được.

    Hai người Hoài Diệp và Khuyết Dương là sắc lang mà, ban ngày mà động dục, đòi ăn Tang Vận, may mà vì rất yêu thương Tang Vận, nên hai tháng ở cữ còn chịu nhịn xuống đó chứ.

    Mình chờ đợi PN xem Quan Vân sao lại chạy trốn phu quân nữa rồi, đã vậy lần này còn mang thai chạy trốn nữa, xem Mạnh Hâm chạy tới tìm chắc mặt đen như than cho coi.

    Thích

  5. HUhu~thế là hoàn roỳ~thk nàng nhiều nga~Hệ liệt này làm mình ấn tượng màn sinh tử văn , đi đâu cũng thấy mấy anh sinh sinh nở nở :))~Mà phục nhất Tang Vận sinh ba í, sau này pé Dụ đầu đáng iu nữa <3~Hai anh bây chừ chưa thấy hậu wả việc sủng Vận Vanh vs Vận Tranh đâu, chỉ tội pé Triệt, haiz~ thế mới nói, bá đạo chỉ cương ko nhu ắt sẽ làm tan vỡ hết tình cảm của nhau. May mắn là mấy pé còn có phụ thân wá ư là tâm lý, chứ ko pé Triệt bị bắt nạt suốt đời,, chạy lại ko chạy thoắt, ko hóa rồ cũng hóa điên! Mà giờ xog bộ này rầu, mình đi xem nốt HÔng phúc dao đây, chừa em Tích Tứ xem sau chót, đọc vài chương cúi trog đây thấy em dễ thương wá XD~

    Mà phải lăn đi đọc PN cái đã :*

    Thích

    1. gộp chương hay không chẳng liên quan gì đến chương dài hay ngắn bạn nhé ‘__’
      hầu hết các bài gộp chương thì mỗi chương đều dài ngang nhau

      trích ~ Hướng dẫn ~

      Bài viết nào gộp chương thì mỗi chương ở 1 trang

      Thích

  6. hoàn rầu , hoàn rầu , ấm áp chết được , chưa gì ta đã nghe cái mùi nhật thụ lưỡng công của sắp nhỏ rùi **thở dài ** là tại di truyền của 2 thèng cha nó á ,
    thank nàng đã edit bộ truyện này , tuyệt vô cùng . đi đọc PN đê~~~

    Thích

  7. Hắn nếu không quản, hai nhi tử kia chắc chắn sẽ ăn sạch sành sanh Hãn Triệt, tựa như hai nam nhân kia đối với mình vậy.==> Chết ta mất =))))))
    Đọc phiên ngoại nữa mấy bé nhà này độc đến chết mất * cười lăn lộn *
    Hay quá đi, ta iu nàng òi :”>

    Thích

  8. hay quá đi, càm ơn nàng đã edit, ta thấy thương anh Dương của ta quá đi ah
    giờ thì tiếp tục tới tâm thuỷ dao ^^

    Thích

  9. bạn cho mình xin bộ này được ko
    mình rất thích hệt liệt này, mình sẽ đọc hết cả hệ liệt nên cũng mong lưu lại
    nếu được, mail của mình là vl.k13kt2@gmail.com
    cảm ơn bạn rất nhiều!
    mình hứa là chỉ giữ cho riêng mình thôi!

    Thích

Bình luận về bài viết này