Thanh xà – Ta vẫn đang chờ

Thanh xà – Ta vẫn đang chờ

  • Tác giả: Vô Ý Bảo Bảo
  • Thể loại: Ngôn tình, huyền huyễn
  • Chuyển ngữ: Yappa

Đây là một câu chuyện hoàn toàn không giống với những gì mọi người biết đến.

Ừ, đúng vậy, ta chính là tiểu thanh xà kia. Tiểu thanh xà tùy hứng trong Bạch nương tử truyền kỳ ai ai cũng biết. Ta bây giờ, đang bị xích ở nơi âm u lạnh lẽo này.

Ta là yêu quái, vì thế việc ta làm cũng giống như một yêu quái. Ta ăn tươi yêu quái nhỏ yếu hơn ta, nhìn thấy yêu quái lớn mạnh hơn ta thì ta bỏ chạy. Ta từ trước đến nay không cảm thấy đây có vấn đề gì. Mãi cho đến khi ta gặp được nàng, một con rắn trắng như tuyết.

Nàng nói nàng tên là Bạch Tố Trinh, nàng còn nói ta làm như vậy không đúng, nói yêu quái cũng có thể có tim, yêu quái cũng có yêu quái tốt.

Ta rất mê hoặc, yêu quái còn có phân tốt xấu sao?

Tim? Ta bây giờ cũng có tim mà. Ta sờ lồng ngực của mình, bên trong là có một quả tim đang đập mà. Vì sao nàng nói ta bây giờ không có tim chứ?

Ta không hiểu lời nàng nói, ta chỉ biết rằng nụ cười của nàng khiến cho ta cảm thấy thật ấm áp.

Ta ghét mùa đông, tới mùa đông ta chỉ có thể co rúc ở dưới đất lạnh buốt kia ngủ say duy trì nhiệt độ cơ thể của mình.

Ta thích mùa xuân, mà cảm giác nàng cho ta tựa như mùa xuân.

Nàng đối xử với ta rất tốt, rất tốt. Luôn cho ta rất nhiều đồ ăn ngon, còn giúp giúp ta tu luyện.

Ta từng cho rằng, đây là mùa xuân vĩnh viễn.

Thế nhưng ta quên mất, mùa xuân là phải qua đi, mùa đông chung quy sẽ đến. Ta quên mất đây là quy luật của ông trời.

Nàng gặp được hắn, gặp được hắn mà nàng vẫn luôn tìm kiếm.

Hắn là một người phàm, tên là Hứa Tiên. Nàng nói mình là vì báo ân, thế nhưng ta luôn cảm thấy không phải. Về sau, nàng nói cho ta biết, nàng thích hắn. Thích là cái gì? Ta không hiểu, vì thế ta hỏi nàng. Nàng lại cười, nói chính là luôn luôn muốn cùng một chỗ, trải qua vui vẻ mãi mãi. Ta nói, a, ta hiểu rồi. Tựa như giữa ta và ngươi đúng không? Nàng cười không đáp.

Thế nhưng, trong mắt ta, hắn trông chẳng dễ nhìn, lại nhu nhược, không có chủ kiến. Nhìn thấy một tiểu yêu quái cũng sợ chết khiếp! Ta thực sự không hiểu nàng rốt cuộc thích hắn ở chỗ nào. Luôn cùng với người như thế ở một chỗ có thể vui vẻ?

Ta ghét gã người phàm này, là thật sự rất ghét.

Có lúc, ta thậm chí muốn một hơi ăn hắn! Bởi vì nàng luôn cười với hắn! Đây vốn là nụ cười ấm áp thuộc về ta mà!

Hắn cướp đi mùa xuân của ta, ta chậm rãi từ ghét biến thành hận!

Ta vốn là muốn giết hắn, thế nhưng sau khi ta đi tới nhân gian học làm người với nàng, ta đã biết có một biện pháp tàn nhẫn hơn để làm với người mình hận, đó chính là khiến cho hắn sống không bằng chết!

Nhưng là phải làm sao mới khiến hắn sống không bằng chết chứ?

Ta nghĩ à nghĩ, ta như thế nào cũng không nghĩ ra được.

Ta không rõ, những người phàm kia là thế nào mà dễ dàng làm được.

Ta cứ như vậy vẫn nghĩ mà đi, chờ khi ta phục hồi tinh thần lại, phát hiện mình đã đi đến một sơn đạo nhỏ tĩnh mịch.

Đây là đâu? Ta lẩm bẩm.

Nữ thí chủ, nơi này, nơi này là dưới chân núi Kim Sơn tự. Một thanh âm dễ nghe nhưng có chút lưỡng lự truyền đến.

Ta nghe tiếng nhìn lại, nhìn thấy một nam tử tuấn tú đầu trọc đang cười nhìn ta.

Hắn cười, vì sao khiến cho ta cảm thấy cũng rất ấm áp?

Ngươi là ai? Ta nghiêng đầu hỏi hắn. Đây là lần đầu tiên ta chủ động nói chuyện với loài người.

Bần tăng chỉ là một tiểu hòa thượng. Hắn hơi xấu hổ trả lời.

Tiểu hòa thượng? Ta không hiểu hắn vì sao xấu hổ. Vì thế ta hỏi hắn, ngươi ở đây làm cái gì?

Ta làm cho sư huynh sinh khí, thế nên bảo ta xuống đây quét rác. Hắn sờ sờ cái đầu trơn bóng đáp trả. Ta nhìn cái đầu trơn bóng kia, bỗng nhiên ta cũng rất muốn sờ sờ xem là cảm giác gì.

Quét sân sao? Ta cúi đầu nhìn lá rụng đầy đất và sơn đạo nhìn không thấy điểm cuối kia. Vậy phải quét tới khi nào? Ta bỗng nhiên hiểu được, là có người đang làm khó hắn!

Ta cười hì hì, ta hỏi hắn, nếu như ta giúp hắn quét sạch sẽ hắn cảm tạ ta như thế nào. Hắn chỉ là ngây ngô cười nói hắn cũng không biết. Ta thổi một hơi, tức khắc lá cây trên đường toàn bộ chất đống cùng một chỗ. Ta chưa quên lời nàng nói cho ta, muốn ta không thể tùy tiện thể hiện pháp thuật của mình trước mặt người phàm. Thế nhưng lần này thôi, xung quanh đều không có người, nếu như tiểu hòa thượng này kêu loạn, ta liền ăn hắn!

Hắn không có kêu loạn, chỉ là rất kinh ngạc nhìn ta, sau đó hai mắt giống như sáng lên nhìn ta muốn ta dạy hắn.

Ta nói dạy cũng được, thế nhưng phải để cho ta sờ sờ cái đầu trọc của hắn.

Hắn một hơi đáp ứng. Ta hiếu kỳ vươn tay sờ lên đầu hắn. Không phải lành lạnh giống như ta nghĩ, mà là mềm mềm, nóng nóng.

Ta cười, hắn cũng cười.

Ta ngày mai vẫn ở đây chờ ngươi. Hắn nghiêm túc nói.

Ta không tới. Ta cười.

Vậy ta vẫn chờ, vẫn chờ, chờ đến lúc ngươi tới. Hắn cắn cắn môi nghiêm túc nói.

Ta đây nếu như vẫn không đến thì sao? Trong lòng của ta bỗng nhiên có chút rung động kỳ quái. Ta không hiểu đây là thế nào.

Ta mặc kệ, ta vẫn cứ chờ. Hắn dường như không nghe thấy lời nói của ta.

Ha ha, vậy ngươi từ từ chờ đi. Ta cười lớn chạy mất.

Ngày thứ hai, ta không đi. Ngày thứ ba, ta vẫn là không đi. Ngày thứ tư…

Rốt cuộc đến ngày thứ mười, ta không nhịn được, ta đi. Bởi vì, trong đầu của ta không biết vì sao luôn hiện lên bộ dáng ngây ngô cười kia của hắn.

Ta đến đó, tưởng rằng sẽ không thấy hắn. Thế nhưng ta lại nhìn thấy hắn ôm cái chổi ở đó ngây ngốc nhìn trời.

Tiểu hòa thượng, ngươi đang nhìn cái gì? Ta đột nhiên nói sau lưng hắn.

Quả nhiên, hắn bị dọa ngã trên mặt đất, quay đầu thấy là ta, hắn cười: Ta chỉ biết ngươi sẽ đến.

Đột nhiên, trái tim ta lại có chút siết chặt, ta đây là thế nào?

Ta dạy hắn pháp thuật, dạy cho hắn những gì ta biết.

Khi ta lại ngẩng đầu đã phát hiện sắc trời đã tối rồi, hôm nay vì sao trôi qua nhanh như vậy.

Ta trở về, nàng nhìn thấy ta. Nàng kinh ngạc nói ta đã thay đổi, ta rất kỳ quái. Ta vẫn là ta mà!

Nàng nói ta giống như có tim rồi, ta vẫn là không hiểu lời của nàng. Thế nhưng khi nàng hỏi ta cùng một chỗ với ai, ta thành thật nói cho nàng. Nàng lại sắc mặt đại biến, không cho phép ta đi gặp hắn nữa.

Vì sao? Nàng có thể thành thân với người phàm, vì sao ta ngay cả gặp cũng không thể gặp?

Ta bỗng nhiên oán nàng.

Nàng trao nụ cười ấm áp cho người phàm kia cũng đành, bây giờ còn không để cho người khác cười với ta như thế sao?

Nàng lại nói hắn là người xuất gia, không thể yêu. Đến cuối cùng, bị thương tổn chỉ có thể là ta.

Yêu là cái gì? Ta không hiểu.

Nàng nói rất nhiều, nhưng ta vẫn là không hiểu.

Cùng một chỗ với hắn ta cảm thấy rất vui là được mà.

Ta đáp ứng nàng không đi gặp hắn nữa, bởi vì ta không muốn nàng đau lòng. Thế nhưng ta nói cho nàng biết, ta ghét Hứa Tiên.

Ta không có lại đi gặp hắn, ta không biết hắn thế nào.

Tiểu hòa thượng đầu trọc kia liệu có đang chờ ta hay không.

Ta cho rằng, ta sẽ không còn được gặp lại hắn nữa.

Thế nhưng, ta gặp được, nhưng là ta thật không ngờ sẽ gặp mặt dưới tình huống như vậy.

Hắn mặc áo cà sa sáng chói, vẻ mặt lạnh lùng xuất hiện trước mặt chúng ta.

Hắn nói hắn là đến bắt yêu, mang Hứa Tiên đi. Hắn còn nói hắn gọi là Pháp Hải.

Bắt yêu? Ý là muốn giống như đám đạo sĩ kia đối phó ta và nàng sao?

Khi hắn đả thương ta, thu nàng, ta nhìn khuôn mặt lạnh lùng vô tình của hắn, dường như không nhận ra ta. Đôi mắt của ta rất chua chát, trên mặt có thứ gì đó lành lạnh chảy xuống. Ta vươn tay sờ sờ, đây là cái gì? Đây là nước mắt mà loài người nói? Lúc đau lòng và cao hứng đều sẽ rơi?

Vậy ta bây giờ là thế nào? Là đau lòng? Tim rất đau.

Đây là có tim mà nàng nói sao?

Ta rốt cuộc đã hiểu, thế nhưng, đã chậm sao?

Hắn thu nàng, từng bước tới gần ta.

Ta chỉ là lẳng lặng nhìn hắn, chậm rãi nhắm nghiền hai mắt chờ đợi tử vong. Thế nhưng, không có.

Vì sao ngươi không đến? Ta vẫn một mực chờ ngươi! Thanh âm của hắn có chút nghẹn ngào!

Ta kinh ngạc mở mắt ra, lại nhìn thấy hắn vẻ mặt bất lực cùng oán trách. Cùng với hắn lạnh lùng vô tình lúc trước hoàn toàn là hai người!

Ngươi không đến, nên ta phải tới tìm ngươi. Hắn ngồi bên cạnh ta từ từ ôm ta vào lòng.

Ta cười, ta vươn tay nhẹ nhàng sờ lên đầu hắn. Vẫn là nóng nóng mềm mềm ha.

Sư phó bảo ta giết các ngươi. Thế nhưng ta không nỡ giết ngươi. Thanh âm của hắn vẫn là dễ nghe như thế.

Ta vẫn là cười, cười đến nước mắt một mực chảy.

Pháp Hải, còn không mau động thủ!

Nơi xa xôi, truyền tới một thanh âm vang dội vô tình.

Sư phó nói, chặt đứt thất tình lục dục mới có thể tu thành chính quả. Thế nhưng ta không thích. Trong mắt của hắn có thứ gì đang lóe sáng, ta chỉ muốn cùng một chỗ với ngươi.

Ta cũng vậy, ta cười nói.

Yêu nghiệt! Dám cả gan mê hoặc đệ tử phật gia! Trong thanh âm vang vọng nơi xa xôi kia tràn đầy tức giận.

Ý thức của ta từ từ biến mất, cuối cùng nhìn thấy chính là khuôn mặt lo lắng phẫn nộ của hắn.

Tỉnh lại lần nữa, ta phát hiện mình không cách nào động đậy. Thân ở một địa phương âm lãnh hắc ám, không có gì cả.

Đây là đâu?

Bỗng nhiên, một trận ánh sáng xuất hiện.

Là hắn. Ta vui mừng đang muốn lên tiếng, lại phát hiện hai mắt hắn thực trống rỗng, chỉ lạnh lùng nhìn ta. Mà bên cạnh hắn, là một người càng thêm băng lãnh.

Yêu nghiệt, mê hoặc nhân tâm, ngươi ở trong này chịu đựng vạn năm cô độc vạn năm tịch mịch đi.

Người kia chính là sư phó của hắn sao, rốt cuộc làm cái gì với hắn? Trong mắt của hắn không có bất cứ thứ gì!

Hắn đi, ta không biết hắn đi đâu. Ta cũng không biết sau này còn có thể gặp được hắn hay không.

Chỉ còn lại có mình ta, ở nơi băng lãnh âm u này, từ từ chịu đựng vạn năm cô độc, vạn năm tịch mịch.

Ta, còn có thể chờ được hắn sao?…

~ Hoàn~

Tag: thanh xà – ngã tại đẳng đãi, thanh xà – ta đang chờ đợi, thanh xà – ta vẫn đang đợi, 青蛇——我在等待

14 bình luận về “Thanh xà – Ta vẫn đang chờ

  1. Ta có cảm giác cái này hơi mang tính… đam mỹ nữ?!!!0_o'(ko hoàn toàn nhưng ko phải đam mỹ nam a~)
    ko nói là thix lắm( ta thix happy co7~ cái này tăm tối thế nào á ~).Anyway,thanks nàng đã edit nha!

    Thích

    1. nữ với nữ thì ng ta gọi là bách hợp nàng ạ :))

      còn truyện này nó chỉ khai thác một khía cạnh của truyện dân gian “Bạch xà truyện” thôi ^^

      trong truyện gốc thì Tiểu Thanh (tức thanh xà) trốn thoát và sau này đi cứu Bạch Tố Trinh ^^

      Thích

  2. thanks bạn vì đã dịch truyện
    truyện thanh xà này đọc rất nhẹ nhàng và hay, chỉ tiếc cái kết không mỹ mãn cho lắm, bên nhà mình cũng có một cái đoản văn thanh xà, kết của nó thì ổn hơn truyện này

    Thích

Bình luận về bài viết này